Năm Thứ Ba Mươi [...] – Chương 1

1.

Tôi sững sờ, đứng tại chỗ rất lâu rồi mới hoàn hồn lại.

Trần Diệp đã ngủ say, tôi cầm điện thoại của hắn lên. 

Giao diện trò chuyện hiện ra, đó là tài khoản phụ của hắn. 

Trong dhắn sách liên lạc, chỉ có một với biệt dhắn "Mèo Con".

Ảnh đại diện giống hệt người thư ký trên tài khoản chính của hắn

Tôi biết chủ tài khoản này là ai.

 Lần trước đến công ty Minh Thần, ta còn thân thiết gọi tôi là “Chị”, nhờ tôi mời ta uống trà sữa. Cô ta phàn nàn rằng Trần Diệp là một kẻ cuồng công việc, tăng ca chẳng quan tâm ta là con .

Tôi còn cảm thấy áy náy. Vì tôi hiểu Trần Diệp. 

Công ty là tâm huyết cả đời hắn, không chấp nhận bất cứ sai sót nào.

Hôm đó, hắn đã quát ta:

“Trong giờ việc, phải đúng mực!”

Khi đó, Tần Du chỉ lè lưỡi nghịch ngợm, không hề sợ người sếp nghiêm khắc như hắn. 

Tôi cứ nghĩ đó là sự hoạt bát của tuổi trẻ, không ngờ đó là sự nuông chiều mà Trần Diệp dành riêng cho ta.

Sau đó, Trần Diệp hỏi tôi:

“Hay mình thay ta đi?”

“Thay gì?”

Hắn đặt cằm lên vai tôi, cọ nhẹ vào cổ tôi như nũng:

“Anh sợ lọ mắm dấm nhà lại ghen đấy!”

Tôi vừa thẹn vừa giận, cãi lại:

“Em không ghen đâu!”

Hắn bật lớn:

“Đúng rồi, vợ là người rộng lượng và thấu hiểu nhất!”

Hắn quả quyết giải thích:

“Tần Du còn trẻ rất có năng lực, muốn bồi dưỡng ấy. Hơn nữa, một thư ký trẻ trung, xinh đẹp cũng là bộ mặt của công ty.”

Hắn nắm lấy tay tôi, hắn :

“Vợ, em phải tin , trong lòng chỉ có mình em.”

Lúc đó, tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. 

Giờ nghĩ lại, tôi đúng là ngốc nghếch đáng thương.

Tâm trí rối bời, tôi ngồi trên ghế sô pha cả đêm.

Đồng hồ sinh học của Trần Diệp rất chuẩn, 8 giờ sáng, hắn tỉnh dậy đúng giờ. 

Vẫn như thường ngày, mắt còn ngái ngủ, hắn duỗi tay vươn vai, nũng đòi tôi giúp hắn rửa mặt.

Hắn :

“Vợ , chào buổi sáng! Lại đây hôn nào!”

Tôi ngẩng đầu hắn. 

Dường như hắn chẳng khác gì khi 19 tuổi. Vẫn cao lớn, đẹp trai, phong độ. 

Chỉ có điều, năm 19 tuổi, hắn không có tiền, không có tài khoản phụ, và càng không giấu tôi để người khác.

Tối qua không dọn đồ cho hắn, hắn mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, mấy chiếc cúc còn để mở, để lộ bờ ngực săn chắc khiến người khác không thể rời mắt.

Hắn thực sự có sức hút, tự kỷ luật, có tư cách khiến người ta rung .

Nhưng đã rất lâu rồi tôi không khen hắn đẹp trai hay cơ bắp nữa. 

Chúng tôi đã quá quen thuộc với nhau, thậm chí như hòa một.

Buổi sáng cuối thu hơi se lạnh, tôi lấy chiếc chăn khoác lên người hắn.

“Sao không mặc thêm áo? Anh tưởng mình còn trẻ à?”

Trần Diệp thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi, vội vàng lo lắng hỏi:

“Mắt em sao thế? Người còn lạnh nữa. Vợ à, có chuyện gì sao? Ai bắt nạt em à?”

Tôi hắn, cảm giác như quay về năm 17 tuổi. 

Khi đó, tôi bị đám học sinh cá biệt hẹn đánh, cả buổi chiều tôi hoảng hốt không yên. 

Trần Diệp cũng lo lắng thế này, sợ ai đó tôi tổn thương.

Tôi không hiểu nổi, tại sao hắn đã có người khác bên ngoài mà vẫn diễn vai chồng mẫu mực thế này?

“Không sao, chỉ là em hơi mất ngủ thôi.”

Hắn lập tức ôm tôi vào lòng:

“Không sao đâu, vợ. Có chuyện gì nhất định phải với . Giờ có thể bảo vệ em rồi.”

Tôi không biết phải thế nào, vì người tổn thương tôi chính là hắn.

Nhưng tôi không muốn buông tay, không muốn kết thúc.

 Chúng tôi đã ở bên nhau suốt 14 năm, quen nhau từ lúc còn mặc quần thủng đáy. 

Đây chỉ là một thử thách nhỏ, chúng tôi chắc chắn có thể vượt qua.

Tôi ngẩng đầu hắn, hỏi:

“Anh sẽ luôn em, đúng không? Sẽ không rời xa em?”

Trần Diệp :

“Vợ ngốc, em sao thế?”

Tôi lau nước mắt, nghẹn ngào :

“Lão Hạng có người bên ngoài rồi, ta ly hôn với Yến Tử. Anh có rời bỏ em như thế không?”

Trần Diệp nâng mặt tôi, cúi xuống hôn nhẹ:

“Ngốc ạ, chỉ vì chuyện đó mà cả đêm không ngủ sao? Trời ơi, thương quá! Anh không phải lão Hạng, cũng không ngoại . Trong lòng Trần Diệp này, người nhất là Lý Châu Châu, mãi mãi không rời xa..”

Ánh mắt hắn dịu dàng như ngày chúng tôi kết hôn.

“Mãi mãi Lý Châu Châu, mãi mãi không rời xa..”

“Lời này, đã từ rất lâu rồi.”

Đúng , hắn đã từ rất lâu. Năm đó, chúng tôi mới 19 tuổi.

2

Năm 19 tuổi, tôi không đậu vào trường đại học danh tiếng, ba tôi cũng chẳng định cho tôi học tiếp. 

Ông ấy nhốt tôi trong nhà, bảo rằng gia đình đã không còn khả năng để tôi tiếp tục "đốt tiền". 

Con đường duy nhất còn lại là đi . Nhưng sau đó, ông thay đổi quyết định.

Ông ấy :

"Con lấy chồng đi. Lấy chồng rồi đem tiền sính lễ về cho em trai con cưới vợ."

Tôi không đồng ý, tôi khóc, tôi lối, tuyệt thực, thậm chí dùng cả cách dọa treo cổ để phản kháng.

Nhưng tất cả đều vô ích. Ông ấy bảo, dù tôi có ch/ết cũng phải ch/ết ở nhà người khác.

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường, tuyệt vọng đến mức muốn từ bỏ tất cả. Thì Trần Diệp đứng bên cửa sổ, gọi tên tôi.

Trong bóng tối, đôi mắt hắn lấp lánh như ánh sao.

Hắn hỏi tôi:"Lý Châu Châu, em đói không?"

Tôi gật đầu. Trần Diệp như một nhà ảo thuật, rút từ trong túi ra hai chiếc đùi gà lớn.

Hắn :"Ăn đi. Anh biết em đói rồi."

Tôi cầm lấy, ngấu nghiến nhét vào miệng. 

Cái bụng đói lấp đầy, trái tim vẫn trống rỗng. Nước mắt tuôn rơi, không sao ngừng lại .

Trần Diệp tôi khóc, rồi cũng bật khóc theo:"Giá như có tiền, thì đã cưới em rồi."

Tôi hắn, nghẹn ngào :"Không có tiền, em vẫn sẽ gả cho ."

Hắn hỏi lại: "Thật không?"

"Thật!"

Hai đôi mắt nhau, như đang thăm dò trong ánh trăng dịu dàng. Cuối cùng, chúng tôi mở lòng, bày tỏ chân thành nhất của mình.

Tối hôm đó, tôi đưa ra một quyết định táo bạo. Tôi và Trần Diệp bỏ trốn.

Bây giờ nghĩ lại, những ngày đói khổ ấy thật khó quên.

Chúng tôi không có tiền, chỉ có thể những công việc trả lương theo ngày. Cũng may trời không lạnh, chúng tôi có thể ngủ dưới gầm cầu.

Dưới cầu gần nước, đêm đến muỗi bay vo ve không ngừng. Chỉ cần đập tay là máu đầy lòng bàn tay, lũ muỗi ăn no đến mức không bay nổi.

Tôi cơ thể đầy những vết đốt, khóc nức nở. Ngứa quá, đau quá. Những nốt bị gãi nát chưa kịp lành lại tiếp tục bị cắn, mủ vàng chảy ra.

Trần Diệp cầm chiếc quạt nan, quạt suốt đêm không chịu ngủ.

Hắn vừa ân hận vừa đau lòng:

"Xin lỗi Châu Châu, là vô dụng. Sau này nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn."

Sau đó, chúng tôi dành dụm chút tiền, một căn phòng trọ. 

Nắng chiếu thẳng vào, giữa mùa hè mà cứ như trong phòng xông hơi.

Trần Diệp không lời nào, đi mua một cái máy lạnh cũ. 

Sau khi lắp xong, chúng tôi chỉ còn lại 10 tệ.

Tôi đưa hết tiền cho hắn, dối rằng nhà máy đã bao cơm trưa. 

Hôm đó, tôi không ăn gì, Trần Diệp phải ăn. Hắn phải việc ở công trường, nếu bị hạ đường huyết mà té từ trên cao xuống thì biết sao?

Tối hôm đó, hắn mang về xiên chiên và lẩu cay.

"Anh xin ứng trước lương rồi. Châu Châu, đừng sợ, em cứ ăn no đi!"

Sau này, tôi mới biết, tay quản đốc nổi tiếng keo kiệt đó không bao giờ cho ứng lương. 

Hai trăm tệ tiền sinh hoạt đó là tiền bồi thường khi hắn bị xe đạp điện tông trên đường.

Lẩu cay hôm đó rất cay, nước mắt và nước mũi đều chảy ròng ròng. 

Nhưng Trần Diệp đưa tay lau nước mắt cho tôi, vén mái tóc bết dính, rồi đặt một nụ hôn nóng ấm lên má tôi.

Hắn :

"Lý Châu Châu, nhất định sẽ cưới em, nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp!"

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ của hắn. Nhưng tại sao tất cả lại thay đổi như thế này?

3.

Năm 33 tuổi

Tôi đến công ty của Trần Diệp.

Hắn đang xử lý tài liệu, trên bàn việc sẫm màu có đặt một cốc trà sữa. 

Ống hút là hình thỏ đáng , trên thân cốc dán một mẩu giấy ghi hình trái tim:

"Để trà sữa xoa dịu cái lạnh của ngày đông dần kéo đến nhé ~"

Tôi còn chưa kịp mở lời, Trần Diệp đã nhanh chóng giải thích:

"Con bé Tần Du này thích mấy trò kỳ quặc thế đấy." Hắn ngừng một chút, rồi thêm,

"Uống cà phê nhiều cũng ngán, đổi sang trà sữa xem sao."

Tôi chớp mắt, lòng nhói lên một cảm giác chua xót.

Trần Diệp tiến lại gần, dịu dàng hỏi:

"Sao thế? Có gì bay vào mắt em à?"

Hắn ôm tôi ngồi xuống, cẩn thận nâng mí mắt tôi lên xem.

"Chẳng có gì cả, mắt em đỏ lắm, vợ à."

Tôi giữ lấy tay hắn, hắn ngoan ngoãn tựa đầu lên vai tôi. 

Đúng lúc đó, Tần Du bước vào. Nhìn thấy tôi và Trần Diệp thân mật như , nụ trên môi ta chợt khựng lại. 

Ngay cả dáng đi nhanh nhẹn thường ngày cũng trở nên nặng nề.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...