4.
Vào buổi sáng khi tôi thức dậy, tôi đã ôm chặt giống như một con bạch tuộc .
Anh đã tỉnh trước tôi rồi, đôi mắt đắc ý đầy tr//ê/u c//học, khúc khích:
"Lâm Tiểu Tinh, em khá là thích dính lấy người khác thì phải. Nhưng em yên tâm, tôi sẽ không cho ai biết, tôi cũng sẽ không cho hắn biết đâu, tôi còn phải giữ danh tiếng của mình chứ."
Khóe miệng tôi giật giật. Nếu không biết sự thật thì tôi đã tin người con trai tô`i tệ này, lắm trò thật.
Anh và tôi gia đình khuyên kết hôn, và tất nhiên ban đầu không phải là người mà tôi muốn cưới.
Vào ngày cưới của tôi với Tây Tư Thần, đã kéo tôi chạy đi.
Trong xe, mặt quay sang một bên, tôi không rõ biểu cảm của .
Giọng có chút lạ:
"Chúng ta kết hôn đi, em giúp tôi tr/ánh sự theo đuổi của những người phụ nữ khác, còn tôi sẽ giúp nhà em trả hết n//ợ. Hắn ta không giàu bằng tôi, mẹ của hắn cũng không thích em. Chúng ta là thuở nhỏ, mẹ tôi cũng rất thích em.”
Vì những lời , tôi đã đồng ý.
Do chúng tôi cưới nhau theo thỏa thuận nên tôi nghĩ việc ngủ riêng phòng là điều đương nhiên.
Nhưng thì ngược lại, tỏ ra không hài lòng:
"Nếu mẹ tôi biết sự thật thì em tính sao? Em yên tâm, tôi sẽ không chạm vào người em dù chỉ là một cọng lông, tôi thích..."
Anh liếc n//gự//c tôi với vẻ mặt đỏ bừng nghi ngờ:
"Tôi thích n//gự//c nhỏ. Em không phải gu của tôi."
Cứ như tôi lại tin theo và đồng ý chuyển vào phòng .
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi đã quấn lấy và có vẻ mặt giống như bây giờ.
Hồi đó tôi xin lỗi rối rít và vô cùng áy náy, đã rộng lượng tha thứ cho tôi và :
“Ôm cũng , dù sao người th/i/ệt thòi vẫn là em. Lần sau đừng ôm tôi ch//ặt quá như đêm qua nhé.”
Tôi rất x//ấu hổ sau khi nghe như , tôi tự hỏi thường ngày ngủ mình nằm rất yên tại sao đêm qua lại điều đó chứ.
Điều đáng s//ợ hơn là mỗi sáng tôi thức dậy tôi đều nhận ra mình nằm trong vòng tay .
Tôi bắt đầu nghi ngờ, chắc hẳn có điều gì đó bất thường ở đây, tôi gi//ấu tr//ộ//m đặt một chiếc camera nhỏ trong phòng.
Ngày hôm sau, tôi mở nó ra và xem thử.
Tôi ngủ rất ngoan bên cạnh , nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Trên mặt nở nụ đắc thắng, giống như một con mèo ran//h mãn//h.
Khi cơn g//iậ//n của tôi đã nguôi ngoai phần nào tôi đưa nó cho xem.
Anh ngạc nhiên và :
“Ồ, mẹ tôi bảo tôi bị mộ//ng du, hóa ra là thật rồi. Việc này tôi đã trách lầ//m em, tôi đẹp trai như , em cũng không bị th//iệt th//òi."
Mẹ nghe xong liền lên, đến nỗi hàm răng giả của bà rơi xuống đất.
“Đồ ng//ố/c, miệng thì cứng như sắt, mặt lại mỏng như tờ giấy.”
Tôi không hỏi thêm câu nào nữa, s//ợ tức g//iận.
Không ngờ sáng sớm tôi tỉnh dậy vẫn còn trong vòng tay , sau khi đặt tôi về vị trí ban đầu, mới mở mắt ra và d
Bạn thấy sao?