Năm Tháng Vui Vẻ – Chương 4

Đêm đó, ta và Lý Mãng mãi không ngủ .

 

Hắn : "Nàng hãy để phu nhân yên tâm, đợi khi đứa bé ra đời, ta sẽ lập tức đưa nó đi, cả đời này sẽ không xuất hiện trước phủ Thừa tướng nữa, coi như chuyện của nàng và ta chưa từng xảy ra, tuyệt đối không ảnh hưởng đến danh tiếng của phủ Thừa tướng."

 

"Vừa sinh ra đã đưa đi." Ta hỏi hắn: "Ngươi cho con bú bằng gì?"

 

"Ta..." Lý Mãng đảo mắt, : "Mẹ ta mất sớm, cha ta cũng không quan tâm đến ta, chẳng phải ta vẫn gã góa vợ nhà bên cho uống cháo gạo hay sao, ra thì, ta còn đưa tiễn ông ấy nữa."

 

"Uống cháo gạo gì chứ, bừa."

 

Thảo luận suốt một đêm, ta và Lý Mãng vẫn chẳng bàn ra kết quả gì.

 

Đang nghĩ cách tìm cớ trì hoãn, không ngờ ta lại thấy một người vốn không thể xuất hiện ở đây trong phủ Thừa tướng.

 

Là Triệu Tử Tùng.

 

Hắn nằm trên một chiếc xe kéo, nửa thân dưới đắp một lớp chăn dày.

 

Hắn đưa đến như .

 

Ta vội vàng chạy đến xem hắn sống c h ế t thế nào.

 

Còn sống.

 

Nhậm Cẩn Anh kéo ta sang một bên, sau đó vén chăn lên, lập tức một mùi hôi thối xông lên.

 

Triệu Tử Tùng từ từ quay đầu, nhắm mắt lại.

 

Nhậm Cẩn Anh không bịt mũi, chỉ nhíu mày : "Nhìn vết thương, xem ra là bị dã thú cắn xé."

 

Ta vội hỏi: "Có thể chữa không?"

 

Nhậm Cẩn Anh : "Trên đường hành quân thường xảy ra những tai nạn như thế, ta quen biết không ít đại phu giỏi chữa bệnh này, có thể thử xem."

 

Tiếp đó, hắn thở dài, : "Nhưng mà, cũng kéo dài quá lâu rồi."

 

Ta giật mình, quay sang Nhậm phu nhân : "Chỉ cần có thể chữa khỏi, ta sẽ đồng ý bất cứ điều gì."

 

Nhậm phu nhân nở nụ an ủi, bà với Nhậm Cẩn Anh: "Chắc chắn phải cố gắng hết sức."

 

Nhậm Cẩn Anh gật đầu: "Dù có là danh y khó mời đến mấy, nhi tử cũng sẽ thử đến gõ cửa."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...