Kết quả là, Lý Mãng không về phòng mà ở lại, Nhậm phu nhân để riêng bọn ta lại ở trong sảnh.
Bà nghiêm túc : "Bây giờ có hai cách, thứ nhất, nhân lúc tháng còn nhỏ, bỏ đứa bé đi, hai người không còn quan hệ gì nữa."
Lý Mãng nghe xong, hơi sốt ruột, hắn phản bác: "Giấy bán thân ghi rất rõ ràng, Tuế Hỉ phải vợ chồng với ta trong bảy trăm ngày, bây giờ còn chưa đến hai trăm ngày, sao có thể tính như ?"
Nhậm phu nhân bất mãn trừng mắt hắn, rồi quay sang với ta: "Thứ hai, ly hôn hẳn với phu quân trước của con đi, từ nay về sau, con và Lý Mãng cũng không cần giấy bán thân nữa, con cứ an phận theo hắn."
Ta lắc đầu mạnh: "Chuyện bỏ chồng, ta không ."
Nhậm phu nhân kích : "Chẳng lẽ phủ Thừa tướng có thể có đứa con đi đẻ sao?"
Ta khựng lại, sau đó yếu ớt : "Nếu thấy mất mặt, ta và Lý Mãng sẽ đi ngay."
Nhậm phu nhân đỏ hoe mắt: "Nhậm Tuế Hỉ, ta không cho con lựa chọn."
Lòng ta bồn chồn dữ dội.
Thật ra, từ khi vào phủ đến giờ phút đó, ta đều thấy thân phận đích nữ này của mình rất hão huyền, mãi đến khi phu nhân Thừa tướng quát ta một tiếng, ta lại có chút ảo giác.
Giống như ta là đứa trẻ vẫn luôn lớn lên dưới gối của bà, giờ bà đang mắng ta như thường lệ.
Cũng chính ảo giác này khiến ta lập tức im lặng.
Trước khi rời đi, Nhậm phu nhân : "Cha con mấy ngày nay đều ở trong cung nghị sự, gần đây biên giới phía bắc không yên ổn, tộc Kim Thủy liên tục thử thách hình quân sự, cũng khiến người ta đau đầu."
Bà lải nhải một lúc, rồi mới quay lại vấn đề chính: "Trước khi ông ấy trở về, con phải chọn một trong hai."
Bạn thấy sao?