Nhưng không có gì phải giấu diếm cả.
Ta thực sự đã Lý Mãng mua về để sinh con đẻ cái.
Nhưng trước đó, Lý Mãng đã từng lấy vợ.
Đừng hắn có vẻ thư sinh hắn có thể cầm đao lớn ra chiến trường. Cũng chính vì , hắn thường xuyên không ở nhà nên vợ của hắn đã bỏ đi theo người khác.
Không chỉ , người thân còn nhân lúc hắn không có nhà, nuốt trọn một nửa số ruộng đất của hắn, chỉ còn lại một hoặc hai mảnh nhỏ.
Vì , Lý Mãng trở thành một gã trai nghèo.
Nhưng dù sao hắn cũng là người khỏe mạnh nên vẫn có nữ tử để mắt đến.
Kết quả là khi nghe hắn phạm tội rất nghiêm trọng trong quân đội nên bị đuổi khỏi doanh trại thì họ lại bỏ chạy.
Bà dì và các bà khuyên hắn, cứ mua một nữ nhân về, để lại hậu duệ là rồi.
Vì , Lý Mãng đã bán số đất còn lại, dùng tiền bán đất đổi lấy một tờ giấy bán thân.
Trên đó viết rõ ràng, ta và Lý Mãng phải vợ chồng trong hai năm, hai năm sau, nếu sinh con thì để lại cho Lý Mãng, nếu không sinh thì phải chấp nhận số phận.
Số tiền đổi đã có tác dụng ngay.
Số tiền này dùng để cứu mạng.
Trước đó, khi ta và chồng là Triệu Tử Tùng cùng nhau lên núi, chúng ta đã gặp sói, chàng ấy liều mạng bảo vệ ta chiến đấu với sói, cuối cùng chân trái bị xé toạc đến mức lộ cả xương.
Bọn ta đã dùng biết bao nhiêu bài thuốc dân gian không thể ngăn vết thương cứ tái phát, cho đến khi nó trở thành thịt thối.
Triệu Tử Tùng đau đến ba ngày ba đêm không chợp mắt, cả người hốc hác.
Mẹ của Triệu Tử Tùng thấy hắn đau đớn như , đã nhẫn tâm lấy thuốc chuột ra, định cùng con trai c h ế t chung.
Còn ta đã hạ quyết tâm, rằng ta có cách.
Đại phu thì chắc chắn phải mời, còn tiền mời đại phu, ta sẽ kiếm.
Cách kiếm tiền này chẳng có gì lạ, đây là con đường truyền từ nhiều năm nay, mọi người đều đã quen rồi.
Đã từng gả một lần, gả thêm lần nữa thì có gì đáng xấu hổ đâu.
Tối hôm tiền đưa đến thì giấy bán thân cũng đến.
Phải có chữ ký của Triệu Tử Tùng.
Ta bôi mực vào ngón tay hắn, rồi đỡ tay hắn ấn mạnh lên tờ giấy.
Triệu Tử Tùng nức nở từng hồi, ánh mắt đau đớn thấm vào tờ giấy thô ráp.
Ta không gì thêm, thu dọn đồ đạc đến nhà Lý Mãng.
Gả sang đó hai tháng, ta đã có thai.
Đến khi mang thai bốn tháng, có một nhóm người đến cửa, ta là đích nữ phủ Thừa tướng lưu lạc bên ngoài, muốn đưa ta đi.
Phủ Thừa tướng, đích nữ, dù là từ nào cũng rất xa vời với ta.
Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của họ lại khiến ta thật sự hoang mang.
Theo lời họ kể, ta bị lạc khi bốn tuổi, trước khi bị lạc, ta là nhị tiểu thư phủ Thừa tướng, tên là Nhậm Tuế Hỉ.
Trên ta còn có một người ca ca, tên là Nhậm Cẩn Anh.
Còn sau khi ta bị lạc, phủ Thừa tướng lại nhận nuôi một đứa con , với bên ngoài rằng đó là ta.
Đến khi ta trở về, nàng ta đổi tên thành Nhậm Tuế Hoan.
Sau khi ta kể chuyện mình bị bán nàng dâu cho nhà người khác, Nhậm Tuế Hoan liền nắm chặt chiếc khăn tay, che miệng lại vẫn không nhịn : "Sao lại có thể như , có còn trinh tiết không? Có còn mặt mũi không? Hoàn toàn không quan tâm sao?"
Khi Nhậm Tuế Hoan xong, ta hơi ngẩn người, không biết phải trả lời thế nào, chỉ đờ đẫn tay nàng ta, trắng nõn mềm mại, là biết nuôi dưỡng rất cẩn thận.
Đột nhiên, Nhậm Cẩn Anh vẫn luôn im lặng lên tiếng, nghiêm khắc với Nhậm Tuế Hoan: "Không vô lễ."
Nhậm Tuế Hoan lập tức nhận lỗi, trốn sau lưng Nhậm phu nhân, : "Mẹ, Tuế Hoan không nên lắm mồm."
Nhậm phu nhân vỗ nhẹ cánh tay nàng ta, rồi ta và Lý Mãng, kiên quyết : "Đưa chàng rể đến phòng đã chuẩn bị, Tuế Hỉ, con ở lại, chuyện với mẹ."
Lý Mãng cảnh giác : "Hay là để ta về trang trại đi."
Sắc mặt Nhậm phu nhân nghiêm lại: "Vợ con đều ở đây, ngươi định đi đâu?"
Lý Mãng trừ : "Được, , ta ở lại."
Bạn thấy sao?