Năm Tháng Vui Vẻ – Chương 12

Sau đó, người dân bị đội lính bảo vệ đến đuổi đi hết.

 

Công chúa Tuyết Liên đã đưa lên bờ an toàn, khuôn mặt và quần áo đều sạch sẽ, không dính một giọt nước.

 

Tuy nhiên, khi nàng ấy thấy Từ Lăng Hoài dìu ta lên bờ, khuôn mặt bình tĩnh đột nhiên chùng xuống.

 

Từ Lăng Hoài giải thích: "Công chúa, người chưa gặp nhị thiên kim của phủ Thừa tướng đúng không, chính là vị này."

 

Công chúa Tuyết Liên tức giận : "Từ Lăng Hoài! Ta mặc kệ nàng ta là thiên kim nhà ai, lúc xảy ra chuyện ngươi lại không ở bên ta, chạy đi cứu người khác, ngươi thật quá càn rỡ."

 

Vì bên này ra tĩnh, Nhậm Cẩn Anh phát hiện ra sự tồn tại của ta, nhanh chóng đón lấy ta từ tay Từ Lăng Hoài, còn với công chúa Tuyết Liên: "Công chúa, là ta nhờ Từ huynh giúp đỡ cứu nhị muội của ta, con bé đang mang thai, không chịu nổi giày vò."

 

Công chúa Tuyết Liên liếc bụng ta, cuối cùng thôi không nữa: "Thôi, các ngươi đi đi, hôm nay gặp phải thuyền rồng bốc cháy, coi như bản công chúa xui xẻo, thật mất hứng."

 

Trên đường về, cơ thể ta vẫn cứng đờ, Nhậm Cẩn Anh hỏi ta vài lần phát hiện ta hầu như không nghe gì.

 

Cho đến khi người cử đi dò trở về báo cáo rằng, mặc dù những vị khách trên thuyền tiệc đều gặp họa đều sống sót, ngoại trừ một số người đến để sai vặt, vì thuyền nhỏ không đủ nên không cứu .

 

Nghe đến đây, Nhậm Cẩn Anh như nhận ra điều gì, hắn ta rồi lập tức hiểu ra.

 

Nhưng ta không với Nhậm Cẩn Anh rằng, Triệu Tử Tùng không phải vì thuyền nhỏ không đủ mà bị nhấn chìm, mà là hắn không muốn lên.

 

Về phủ, Nhậm phu nhân cho rằng Nhậm Cẩn Anh tự ý đưa ta lên thuyền, lại thấy ta lạnh run cả người liền nổi giận, giơ tay định tát vào mặt hắn: "Con bé đã mang thai bảy tháng rồi, sao con còn đưa con bé đi dự tiệc chứ?"

 

Nhậm Cẩn Anh không né tránh, hắn cúi đầu Nhậm phu nhân : "Giả như hôm nay đúng là nhi tử sai rồi, nên mẹ muốn trừng nhi tử. Mẹ và nhi tử đều biết, đừng là một cái tát, cho dù là đưa hình đánh trượng ra, đánh xong rồi, mẹ con chúng ta cũng sẽ không xa cách. Nhưng trước đây khi Tuế Hoan phạm lỗi, sao mẹ lại không dám ?"

 

Nhậm phu nhân từ từ buông tay, khí thế dữ dằn không còn, ánh mắt ngược lại trở nên lảng tránh, : "Bởi vì Tuế Hoan từng cho rằng mình nuôi dưỡng như con ruột, đến khi biết thân thế thật sự, ta sợ con bé đa sầu đa cảm, sao có thể không để ý đến ."

 

Từ đầu đến cuối, ta đều không xen vào.

 

Ta có chút bối rối, vừa ngạc nhiên vì Nhậm Cẩn Anh còn nhớ chuyện Lý Mãng bị oan, lại vừa vì một số nghi ngờ đã giải đáp.

 

Ta vẫn luôn cho rằng Nhậm Tuế Hoan sợ bản thân không còn vị trí trong lòng Nhậm phu nhân nữa nên mới ra những hành tranh sủng nhỏ nhặt.

 

Nhưng thực ra đó không phải là tranh sủng, Nhậm phu nhân thương đến mức này, căn bản sẽ không để nàng ta có chỗ lo mất.

 

Ngược lại, chính vì biết đó không thể lay chuyển nên mới không hề che giấu sự thù địch với ta.

 

Ta sinh lòng đố kỵ.

 

Ta Nhậm phu nhân, đột nhiên nghĩ nếu lúc này ta nhào vào lòng bà, kể với bà về chuyện Triệu Tử Tùng tử nạn, liệu bà có vì thương mà ngày mai sẽ thương ta hơn một chút không.

 

Nhưng ngay khi Nhậm phu nhân đầy áy náy thay quần áo và lau người cho ta, ta lại như một kẻ câm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...