Năm Tháng Có Em – Chương 8

Tôi đã từng ảo tưởng rất nhiều chuyện sau kỳ thi đại học.

Ví dụ như tỏ với tên chó Tần Từ này.

Nhưng sự thật chính là, có rất nhiều thời điểm giống vớ cuộc trò chuyện dưới ánh đèn đường hôm tiệc tối

Nguyên Đán đó.

Không hiểu sao một người lại đột nhiên im lặng không lên tiếng như thế.

Ngày kết thúc kỳ thi đại học, một học Nhất Trung đứng trước mặt Tần Từ tỏ với hắn.

Tôi đeo balo lạnh mặt đi qua, lại bị Tần Từ kéo tới: "Tôi có rồi, là ấy."

Trong nháy mắt, tim tôi đập loạn nhịp, thậm chí còn quên cả phản bác.

Cho tới khi kia đỏ mắt rời đi, tôi mới hoàn hồn, trong niềm vui sướng cùng khẩn trương, tôi nghẹn ra một câu: "Nói bậy cái gì đấy!"

Kết quả, tên nhóc Tần Từ này lại vỗ vỗ bả vai tôi: "Anh em tốt, giúp đỡ bè không tiếc mạng sống ha!"

... Ai là em của cậu!

Ngay cả thân cấp ba của tôi cũng : "Cậu với Tần

Từ còn chưa ở bên nhau à?"

"Hai người các cậu thế này, hôm tiệc tối Nguyên Đán ấy, ôi dồi, giang hồ đâu đâu cũng đều là truyền thuyết về hai người luôn ấy."

Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, trong một ngày đẹp trời của kỳ nghỉ hè nhàm chán, tôi nhận cuộc điện thoại từ Tiếu Hằng - một người em tốt của Tần Từ.

"Anh Tần uống nhiều quá, chị dâu, chị tới đón ấy đi?"

"Đừng có gọi linh tinh."

"Anh Tần uống nhiều lắm, em nhà đối diện với

Tần ơi, mau tới đón ấy đi nào?"

Tôi cầm áo khoác lên định đi, tốt lại kéo tôi lại:

"Uống say thì có thể gọi taxi đưa về, cho nên, không phải thích cậu thì cũng coi cậu là lốp xe dự phòng."

Cô ấy chớp mắt với tôi: "Cố lên."

... Ha ha.

Giờ vần chưa muộn, mới có hơn 8 giờ.

Tôi gọi xe đi thẳng tới địa chỉ KTV Tiếu Hằng .

KTV rất đông, ở gần Nhất Trung, ở đây hầu hết đều là học sinh vừa thi đại học xong.

Còn chưa có thấy bóng dáng Tần Từ, tôi đã nghe thấy giọng của hắn vang lên:

"Sao lại gọi cho ấy?"

Tôi ngẩn ra, theo bản năng trốn ra sau chậu cây xanh.

Cách đó không xa, Tần Từ mặc một cái áo thun màu đen.

Tóc cũng không nhuộm sạc sỡ như những người xung quanh, chỉ cắt ngăn gọn gàng sạch sẽ.

"Đã tốt nghiệp rồi, sao còn không theo đuổi nữa?"

"Đừng vớ vẫn, tôi không thích cậu ấy."

"Thật hay ?"

"Thật." Trong hoàn cảnh ồn ào như , thanh âm của

Tần Từ lại vô cùng rõ ràng, "Đừng có bậy, nháo lên rồi tôi với ấy còn không thể nữa đâu."

Tôi đã quên bản thân đi ra khỏi KTV thế nào.

Chỉ là có cảm giác... đột nhiên thật thất bại, lại đột nhiên... có chút nhẹ nhõm.

Tôi vào một quán trà sữa ngồi cho tới khi quán đóng cửa, lúc về tới nhà, vừa lúc gặp Tần Từ ở dưới lầu.

Cách thật xa, tôi cũng có thể ngửi mùi rượu nồng nặc trên người hắn.

Vốn định tránh đi, lại bị hắn chặn đường.

"Tiếu Hằng gọi điện cho cậu?"

"... Ừ."

"Cậu không tới sao?"

Không biết là do tủi thân hay tức giận, thanh âm tôi cũng cất cao lên: "Các cậu gọi là tớ phải đi sao?"

Tần Tư ngây ra: "Không, không phải ý đó..."

Ngực tôi chua xót, qua nhiên không có nhẹ nhõm như bản thân mình nghĩ... đặc biệt là sau khi thấy tên này.

Tôi dường như ngay giây tiếp theo có thế khóc òa lên .

Hắn tôi, một lúc sau mới nghẹn ra ba chữ: "Tôi xin lỗi."

Câu chuyện tuổi thanh xuân tới đây coi như kết thúc.

Kỳ nghỉ năm đó, nhà chúng tôi chuyển đi.

Từ tiểu khu cũ kỹ dọn tới một căn hộ xinh đẹp đón nắng rất tốt.

Nhà hàng nhà tôi mở cũng mở rộng thêm chi nhánh ở khắp các nơi.

Ăn mặc ở, mắt thường cũng có thể thấy chất lượng cuộc sống của tôi tốt lên rất nhiều.

Mà quan hệ của tôi với Tần Từ, ái muội mập mờ thì có vẻ như là quá, bốn chữ "thanh mai trúc mã" treo ở bên miệng cũng giống như màu.

Cuối cùng cũng chỉ còn là những người bình thường không có gì đặc biệt.

Tôi cho rằng đây là kết cục cho thời đại thiếu nữ của tôi.

Cho tới ngày tới nhập học ở đại học A, tôi kéo vali thở hổn hà hổn hển đi về phía KTX.

Trong tay đột nhiên trống rỗng.

Tôi ngửi thấy mùi hương quên thuộc.

Trái tim bỗng dưng nảy lên, thanh âm Tần Từ vang ở bên tai: "Cũng đâu có nặng đâu, Giang Sanh."

Hắn xách vali của tôi đặt trước cửa KTX, thuận tay xoa xoa đầu tôi.

"Xem ra là lại chạm mặt 4 năm kế tiếp rồi."

Hừ, trên đời này đúng là luôn có người có thể tùy thời kích hoạt năng lượng hồng hoang của .

Khóe miệng tôi thiếu chút nữa không đè xuống , "ô, bất hạnh thật."

Tháng 9, thời tiết nóng bức còn chưa lui, bầu trời mùa thu xanh thăm thằm, không thấy có đám mây nào.

4 năm này, có thể trôi chậm một chút không?

Chậm tới khi nào... Tần Từ có thể rung với tôi ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...