Một ngày mất mặt rốt cuộc cũng trôi qua.
Buối tối, tôi đi dạy thêm.
Lúc trên đường về đi qua hẻm nhỏ, tôi bị người ta chặn lại.
Người tới không hai lời đã tát tôi một cái: "Tiện nhân!"
Tôi còn chưa phản ứng kịp đã bị đánh nghiêng cả mặt, cả người cũng đần ra.
Trên mặt nóng rát đau đớn.
Lúc ngẩng đầu lên , là Hạ Thanh Thanh.
Hoa khôi tiểu thư nhà có tiền, trong nhà mở một công ty giải trí, thích Tân Từ.
Từ sau khi biết tôi là thanh mai của Tần Từ, ta liền bắt đầu tôi không vừa mắt, có điều bình thường gặp cũng chỉ hai câu ám chỉ khinh thường tôi mà thôi, trước nay chưa từng thủ.
Tôi lạnh giọng: "Thần kinh à?'
Hạ Thanh Thanh tràn đầy lửa giận: "Cô mới thần kinh, không biết xấu hổ sao! Sao có thể... có thể công khai..."
"Công khai thảo luận 16 cm?" Tôi híp mắt, "Làm sao?Con số này nhục hắn à?"
"Cô...."
Hạ Thanh Thanh không nghĩ tới tôi lại có thể bình tĩnh tới như thế, khuôn mặt xinh đẹp nghẹn tới mức đỏ bừng.
Một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Cô biết rõ nhà tôi gì đúng không? Bố tôi vốn muốn nhận ấy, chuyện này tai tiếng lớn như sẽ có ảnh hưởng tối ây thế nào, có biết không?"
Vốn là muốn vả ta một cái trả thù.
Nhưng khi nghe thấy câu "Bố tôi vốn muốn nhận ấy", tôi lại đè tay lại.
Cuối cùng vẫn không đánh ra.
Hít sâu một hơi:
"Tôi đã xin lỗi hắn rồi, tôi cũng không biết micro trong phòng phát thanh không có đóng."
"Huống hồ, có tư cách gì tới dạy dỗ tôi? Cô là cái gì của Tần Từ?"
"Tôi, tôi là... Tần Từ?"
Hạ Thanh Thanh kinh ngạc ra phía sau tôi.
Tôi theo tầm mắt ta quay đầu lại.
Tần Từ đang đứng cách đó không xa.
Hắn mặc áo hoodie đen đơn giản phối với quần thể thao, trên tay cầm kịch bản dán đầy giấy note đủ màu sắc.
Biểu của hắn ở trong bóng đêm trầm tới mức có thể tích ra nước.
Giây tiếp theo, chân dài bước qua chỗ chúng tôi, đứng bên cạnh tôi, nắm cổ tay tôi lên.
Thanh âm từ tính không có bất cứ cảm gì:
"Đánh trả đi."
Bạn thấy sao?