"Tần Từ với con rồi đúng không?" Mẹ tôi cầm trái cây trong tay, dẫn theo tôi đi tới phòng bệnh.
"Sao mẹ không cho con?"
"Tần Từ sợ ảnh hưởng tới con nên không cho chúng ta , bố con cũng , chuyện của người trẻ như các con, chúng ta vẫn nên ít xen vào, lúc ấy bố con cũng có hỗ trợ..."
Khi chuyện, chúng tôi đã đi tới phòng bệnh.
Chú Tần đang nằm ở bên trong.
Trong ấn tượng của tôi, ông ấy vẫn là dáng vẻ như lúc tôi và Tần Từ còn nhỏ.
Nhưng hiện giờ, tóc ông ấy đã rụng hết vì phải trị bệnh bằng hóa trị, cả người gầy tới mức chỉ còn da bọc xương.
Dưới làn da còn có mạch máu xanh xanh tím tím do bị bệnh.
Thấy tôi tới, ông cường chống đỡ tinh thần tiếp đón tôi.
Tôi vội vàng tiến lên, đỡ lấy tay ông.
Mẹ tôi , gần đây mới có giường, mỗi tuần phải hóa trị hai lần, còn chưa tìm tủy tương xứng.
Cho dù tìm , cũng có thể xảy ra phản ứng bài xích.
Chú Tần tuổi đã lớn, cả đời lao chân tay, thân thể cũng không tốt.
Tóm lại, hy vọng xa vời.
Khả năng là không còn nhiều thời gian nữa.
Tôi nghe xong, đại não trống rỗng.
Hắn che kín mít cả người, mang khẩu trang và mũ đen.
Tôi không rõ ánh mắt dưới vành nón của hắn, chỉ là trách bản thân mình.
Vì cái gì... vẫn luôn không phát hiện ra.
Hắn luôn mình rất bận, rất bận, tôi lại thật sự cho rằng hắn chỉ có công việc, đây là chuyện tốt, hắn đang hướng về một tương lai tốt hơn.
Chờ tới khi Tần nghỉ ngơi, tôi mới rời đi.
Ngày mai Tần Từ còn phải đóng phim, hắn vội vã chạy về khách sạn của đoàn phim.
Bố mẹ tôi cùng tôi hắn rời đi.
Nhìn ánh đèn ô tô biến mất trong màn đêm, hốc mắt tôi nóng lên.
Lại nhịn không , ôm mẹ tôi, khóc lớn thành tiếng.
Bạn thấy sao?