Năm Tháng Có Em – Chương 16

Chuyện bắt đầu thay đối từ khi nào?

Đại khái chính là, vào năm bốn đại học.

Sự nghiệp của Tần Từ có khởi sắc.

Hắn đi tìm cơ hội ở trong từng vòng phỏng vấn, từng bữa tiệc tối, ngày đó khi tôi đi đón hắn trở lại căn phòng nhỏ cho , hắn liên tục nôn ở trong WC.

Người càng trưởng thành thì càng phát hiện, dựa vào nỗ lực là có thể thành công thực sự rất hiểm, chỉ dựa vào việc ăn một bữa cơm có thể nên chuyện lại càng ngày càng nhiều.

Nghe tôi cảm khái như , Tần Từ : "Nỗ lực trên bàn cơm cũng là một loại nỗ lực."

Nhưng tôi không muốn để hắn nỗ lực như .

Tôi rất muốn nắm bắt hình bóng của thiếu niên đã từng hăng hái khí phách trước kia.

Nghỉ đông về nhà, mẹ tôi hỏi chuyện của tôi với Tần Từ có ốn không.

Tôi vẫn tốt.

Bố mẹ tôi nhau, trong mắt là vẻ muốn lại thôi mà tôi không thể hiểu .

"Sao ạ?"

Mẹ tôi lắc đầu: "Không có gì."

Điểm thi lên thạc sĩ của tôi hẳn là có thể vào đại học B, còn là vào ngành tài chính.

Tôi vội vàng chuẩn bị cho vòng hai, cho nên cũng không có nhiều thời gian đi tìm hiểu phản ứng của bố mẹ.

Vào ngày sinh nhật của tôi.

Khi ấy vừa mới qua Tết Âm Lịch, tôi về trường thu dọn một chút liền trực tiếp đi tới căn phòng trọ của Tần Từ.

Nhưng tôi vừa mới mở cửa liền phát hiện, bên trong dường như rất lâu rồi chưa có ai về ở.

Tần Từ là một người thích sạch sẽ, đồ ăn trong tủ lạnh qua là biết để ở đây từ năm ngoái.

Nhà của chúng tôi và trường học ở chung một thành phố, gần đây hắn quay phim lấy cảnh ở thành phố A, chỉ là không cùng khu mà thôi, cũng không tới mức không có thời gian trở về quét dọn một phen.

Tôi điện thoại.

Lịch sử trò chuyện vẫn dừng ở câu chúc ngủ ngon của tôi ngày hôm qua.

Người nhắn tin cuối cùng cũng là tôi.

Tôi buông bánh sinh nhật xuống, nhắn tin cho .

Tần Từ một lúc sau mới trả lời: [Còn chưa quay xong, rất nhanh sẽ về.]

Nhưng rất nhanh này của hắn, lại tới tận nửa đêm.

Tôi cuộn tròn trên sofa ngủ mất.

Điều hòa không mở, vì để thông khí cho nên tôi mở hết cửa ra.

Ở trong gió lạnh, tôi run run tỉnh lại, ánh đèn nhỏ ở cửa bật lên, Tần Từ còn chưa về.

Bên ngoài cửa trời đã tối đen, mọi thanh âm đều yên lặng.

Điện thoại không có một tin nhắn nào.

Đã 11h 50p.

Đáy lòng khó nén mất mát.

Tôi thở dài, đem bánh kem bỏ vài tủ lạnh vừa mới rửa sạch, thay áo ngủ lên giường đi ngủ.

Khi đang mơ mơ màng màng, sau lưng truyền tới cảm giác ấm áp.

Hô hấp nóng bỏng dán ở bên gáy tôi, tôi nhịn không nhíu mày, mơ hồ nghe thấy một câu: "Vợ , sinh nhật vui vẻ."

Không phân biệt rõ đây là mơ hay là thật, chỉ biết ngày hôm sau tỉnh lại, Tần Từ đã không còn ở đây.

Trên bàn đã dọn sẵn cơm sáng lấy lòng của hắn.

Tôi đang định gửi tin nhắn cho Tần Từ.

Vừa nâng tay lên, sửng sốt.

Trên cổ tay có một chuỗi vòng tay mới tinh.

Là chiếc vòng mà tôi nhịn ăn nhịn mặc còn chưa mua kia.

Trái tim nháy mắt trở nên nghẹn ngào.

Tôi chụp ảnh, còn chưa gửi cho Tần Từ thì Khương Khương đã nhắn tin tới.

Một cái liên tiếp một cái, lại thêm mấy cái "???".

Tôi ấn mở.

Là Weibo của một blogger.

Ảnh chụp, là Tần Từ và một tiểu hoa đang nổi.

Cũng là nữ phụ Lục Yên diễn cp với hắn trong bộ phim kia, là ảnh liên hoan lúc khuya, cùng ra vào khách sạn.

Thời gian, là tối hôm qua.

Hắn chưa diễn xong, thậm chí còn chưa kịp cùng tôi ăn bánh sinh nhật.

Nhưng tôi biết, tối qua hắn đã trở lại.

Trong chớp mắt ngây ra.

Tôi không phải loại người sẽ nhịn những việc này ở trong lòng, bất luận là đương hay là kết , tôi đều có nguyên tắc.

Đó là muốn tất cả mọi chuyện phải giải quyết một cách minh bạch.

Tôi trực tiếp gửi tin này cho Tần Từ.

[Em tin .]

[Có thể giải thích không? Em không muốn giữa chúng ta có hiểu lầm.]

Tần Từ đáp rất nhanh.

Giống như là vừa mới nhắn, cũng đang canh điện thoại.

Lại trước sau không chủ ra.

[Trước đó thấy có nhiệt độ, đoàn đội của Lục Yên muốn xào cp.]

[Ngày hôm qua ăn cơm là đang thương lượng chuyện hợp tác kế tiếp.]

Vào khách sạn là vì điện thoại ở đó, phải về lấy. Anh với ta không có gì hết, ngày hôm qua bỏ lỡ sinh nhật em, xin lỗi...]

Tôi đang muốn gì đó.

Điện thoại của Tần Từ gọi tới.

Tôi ấn nghe, thanh âm Tần Từ tràn đầy mỏi mệt, "Giang Sanh, bố sinh bệnh... bệnh bạch cầu."

Đầu tôi nổ tung, tôi đột nhiên nghĩ tới phản ứng ngày đó của bố mẹ mình...

Những lời muốn đều nghẹn xuống, chỉ một câu:

"Chuyện khi nào?"

"Năm trước vào đoạn thời gian em thi, sợ ảnh hưởng tới em nên không ..."

"Người đại diện giúp tìm nơi chữa bệnh, vất vả lắm mới tốt lên, cho nên việc ta sắp xếp, không có cách nào từ chối... cũng không thế từ chối."

"Giang Sanh..." Thanh âm của hắn cảm giác như rất bất lực, "Thành phố A thật sự có rất nhiều người, nhiều tới mức... chỉ muốn cho ông ấy một nơi trị liệu tốt nhất, lại không đợi một cái giường bệnh."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...