Một năm học trôi qua thực sự nhanh.
Tôi đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ.
Mà Tần Từ đã ký với giải trí Tinh Vực.
Vốn tưởng rằng sự nghiệp sẽ một đường thăng lên.
Lại không nghĩ tới chỉ mới có nửa năm.
Công ty lớn như , một người đại diện dẫn dắt tận 30 nghệ sĩ.
Trước khi ký hợp đồng, họ hứa hẹn một kiếu, sau khi ký lại thay đổi lật trời lật đất như thế.
Diện mạo lẫn kỹ thuật diễn của Tần Từ không tệ, sau khi bộ phim kia lên sóng thì cũng thu hút một nhóm fan rất nhiệt .
Nhưng, giới giải trí mà, có quá nhiều người.
Người miệng ngọt hơn hắn cũng có, mà đẹp trai hơn hắn cũng có.
Tần Từ không phải là người có thể mọi việc mà không từ thủ đoạn, hắn không chiếm niềm vui của nhà đầu tư, còn đắc tội với người ta trên bàn cơm.
Thế là liền bị người đại diện ném ra sau đầu.
Tần Tự tự mình đi casting, đều không nhận kết quả tốt.
Ngẫu nhiên có vài nơi có thể cho hắn vai diễn, lại không thể có độ nhận diện quá lớn.
Thù lao đóng phim còn chưa tới mấy ngàn lại bị công ty phân đi hơn một nửa, còn bị người đại diện ăn bớt, tới trong tay hắn lại ít đến đáng thương.
Thời điểm Tần Từ khổ sở nhất, ban ngày hắn phải đóng phim, buổi tối thì tới cổng trường bán đồ ăn vặt.
Tôi ngồi ở ghế đá bên cạnh giúp hắn thu tiền.
Tôi hỏi hắn: "Giờ Tần vẫn quản diễn viên sao?"
Tần Từ hơi dừng tay, không gì, chỉ là lắc đầu.
Đám đông dần tản đi.
Tần Từ ngồi bên cạnh tôi, lưng dựa vào tường xi măng ở phía sau.
Tôi theo bản năng cản lại: "Bẫn..."
Nhưng ánh mắt của hắn.
Tay đang muốn cản lại dừng lại.
Trong mắt hắn trống rỗng, không biết đang cái gì.
Làm tôi đột nhiên nghĩ tới buối tối ngày hôm đó.
Trong tay hắn có kịch bản dán đầy ghi , hắn đó là kịch bản của nam chính.
Khi đó hắn cũng là góc độ này, biểu này, ánh mắt lại không có phức tạp cùng mệt mỏi như .
Nhiều năm như thế, Tần Từ lần đầu tiên rằng: "Em xem có phải không nên đi trên con đường này hay không? Anh hẳn là nên chuyên tâm học tập, đi từng bước..."
"Không có con đường nào định là phải đi, đừng tô điểm cho cái con đường mà mình không thích."
Tôi nắm tay Tần Từ, mười ngón đan xen với hắn, "Bán đồ ăn vặt cũng rất tốt mà, bố mẹ em lúc đó cũng là từ một quán ăn sáng mở ra cái nhà hàng bây giờ đó."
Tần Từ bị tôi chọc : "Sao có thể để em chịu khổ như chứ?"
Sau lại ngẫm lại, nếu trở lại ngày đó.
Tôi sẽ với Tần Từ.
Thật ra khổ một chút cũng không sao, ai mà chẳng có nỗi khổ.
Không khổ cái này thì sẽ khổ cái khác.
Đáng tiếc, mũi tên lao đi là không thể quay đầu lại, thời gian cũng một đi không trở lại.
Mặc dù chỉ một giây thôi, cũng là một chớp mắt mà chúng tôi không thể quay đầu.
Bạn thấy sao?