Đạo diễn thông báo nhiệm vụ hôm nay là “Mỗi người đi lên núi đào một cân rau dại.”
Ai không đào thì sẽ bị , không ăn bữa tiệc sang trọng do chương trình chuẩn bị, chỉ ăn rau dại mình đào.
Nghe có vẻ phi lý lại hợp lý.
Tối qua tôi đã trao đổi với đạo diễn về kịch bản.
Tôi có phản đối lại bị thuyết phục.
Tôi lên tiếng: "Việc đào rau hoang liệu có mang ý nghĩa không tốt đối với những ngôi sao này không?"
"Ý là đang mỉa mai các khách mời chỉ có đầu óc đương thôi à?"
Đạo diễn tôi đầy ẩn ý, khóe miệng nhếch lên nụ mờ ám.
Không nghi ngờ gì, nếu không phải vì tôn trọng uy nghiêm của đạo diễn, ấy chắc chắn sẽ lên.
“Khụ khụ…” Đạo diễn khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc: “Nơi này hẻo lánh thế này, đương nhiên phải đi đào rau dại rồi.”
“Những khách mời này chắc hẳn ngày thường không phân biệt các loại rau. Nếu bảo họ đi đào dương xỉ, cỏ tầm ma, rau răm, lá cây mãng cầu, liệu họ có phân biệt không?”
Ôi, nghe cũng có lý đấy.
Nhóm đạo diễn tuyên bố xong, các khách mời quả nhiên phản ứng rất mạnh, bắt đầu ồn ào.
Cũng không biết họ thật sự biết chút gì đó hay chỉ là vì hiệu ứng chương trình.
Tất cả sự ý đều đổ dồn vào Cố Bùi Xuyên và Tống Nghiên.
Tống Nghiên bị mọi người trêu chọc đến mặt đỏ bừng, ngượng ngùng ngước mắt liếc Cố Bùi Xuyên rồi không gì nữa.
Cố Bùi Xuyên phản ứng với vẻ mặt lạnh lùng không giải thích gì, tiến lên nhận liềm từ nhóm đạo diễn rồi một mình đi về phía mục tiêu.
Thấy nam chính trong tin đồn không muốn gì, các khách mời cũng khôn ngoan giữ im lặng, lần lượt nhận công cụ rồi đi ra ngoài.
Tống Nghiên bị bỏ lại phía sau, theo bóng lưng Cố Bùi Xuyên, cắn môi dậm chân, rồi đuổi theo.
Vì ngọn núi hoang chưa từng qua phát triển thương mại, nên không có biện pháp bảo vệ ở các khu vực rìa. Đội sản xuất nhiều lần nhấn mạnh rằng các khách mời phải đi cùng nhau, không hành một mình. Vì , Tống Nghiên càng có lý do để bám theo Cố Bùi Xuyên.
5
Trên núi, cỏ dại mọc um tùm, Cố Bùi Xuyên không còn vẻ mặt lạnh lùng nữa, ngược lại bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến Tống Nghiên, thỉnh thoảng quay lại xem ta có theo kịp không, sợ ta đi một mình sẽ lạc mất.
“Cô đi sát tôi, ý bước chân, đường trơn dễ bị ngã.”
Giọng lạnh lùng, không có nhiều cảm trong lời lại không thể che giấu sự quan tâm.
Tống Nghiên đi theo sau, nghe thấy lời , khuôn mặt ta nở nụ hạnh phúc, còn giả vờ không để ý quay lại tôi với ánh mắt đầy khiêu khích và tự mãn.
Trước khi xuất phát, đạo diễn đã nhắc tôi luôn theo dõi phản ứng của khán giả trên mạng, lúc này, trên màn hình đã đầy những tiếng thét của fan:
"Á á á á á, tôi đã đụng phải rồi, tôi thích lắm luôn!"
"Ai hiểu gia đình tôi, vừa rồi Cố ảnh đế quay đầu dặn dò nhỏ thật sự giống như vợ chồng già rồi!"
"Chắc là đang rồi nhỉ? Đã kết hôn rồi à? Gì cơ, nghe có ba đứa con rồi?!"
"Trước khi c.h.ế.t phải có một chuyện như thế này!"
...
Đạo diễn thấy tôi có vẻ khác thường, hỏi tôi có phải phản ứng của khán giả không tốt không.
“Không, rất tốt.”
Tôi ra câu này qua kẽ răng, tiếp tục đeo máy quay nhỏ đi theo các khách mời lên núi.
Tôi là đạo diễn của Cố Bùi Xuyên và người theo dõi xu hướng dư luận, suốt hành trình đi cùng quay phim của để ý đến tiến độ công việc.
“Bùi Xuyên, cái liềm này thật đáng sợ, em sợ cắt vào tay quá.” Tống Nghiên với bóng lưng của Cố Bùi Xuyên.
“Vậy thì cứ đi theo tôi.” Cố Bùi Xuyên trả lời một cách trầm tĩnh.
Suốt dọc đường, Cố Bùi Xuyên đào ở phía trước, còn Tống Nghiên thì đi phía sau nhặt những gì đã đào sẵn.
Trên màn hình, một số fan lâu năm của Cố Bùi Xuyên đã bắt đầu mắng Tống Nghiên.
“Cô này có vấn đề à? Sợ cắt vào tay mình, mà ấy lại không sợ à?”
"Vi phạm nghiêm trọng quy định của chương trình! Đồ tiểu thư phiền, ra khỏi showbiz đi! Cứ như thế này thì về nhà đừng ra ngoài quay chương trình nữa.”
Bạn thấy sao?