Năm Tháng Chúng Ta [...] – Chương 5

3

 

Nửa đêm, rất nhiều người dân trong làng đã ngủ, tôi cũng không nỡ phiền họ.

 

Cuối cùng, tôi xin một cái chăn từ chỗ đạo diễn, ngồi chiếc xe ba bánh duy nhất của đoàn chương trình để "giao hàng" cho Cố Bùi Xuyên.

 

Khi đến phòng đơn, tôi phát hiện trong phạm vi hai mươi mét xung quanh không có bất kỳ ngôi nhà nào.

 

Nơi này quá hẻo lánh, có phải chương trình đang cố trêu chọc tôi không?

 

Gió đêm thổi vào cổ trần, lạnh buốt, còn mang theo một không khí âm u.

 

Tôi quyết tâm, ôm chặt cái chăn, cẩn thận gõ lên cổng gỗ trong sân.

 

Một lúc lâu cũng không có ai đáp lại.

 

Tôi thử đẩy nhẹ cửa, không khóa.

 

Thế là tôi đẩy cửa vào luôn, bước vào trong.

 

Sân rất rộng ngôi nhà lại nhỏ bé.

 

Khi tôi vào nhà, mở cửa phòng ngủ, tôi thấy Cố Bùi Xuyên cuộn mình trong một cái chăn mỏng, nhắm mắt run rẩy.

 

Cái chăn đó rõ ràng là chăn mùa hè, sao đoàn chương trình lại sơ sài đến ?

 

Tôi tức giận, càng tức giận hơn khi Cố Bùi Xuyên lại ngoan ngoãn đợi tôi mang chăn đến cho .

 

Tôi vội vàng đắp cái chăn dày lên người , kéo chặt các góc chăn, che kín hết người .

 

tác hơi mạnh, Cố Bùi Xuyên bị tôi đánh thức.

 

Đôi mắt mơ màng của mở hé một chút, khi thấy tôi, lại khép mắt lại, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

 

Tôi không nghe rõ, chỉ đành áp sát gần vào, tai gần như chạm vào khóe miệng của mới nghe rõ.

 

"Chỉ là mơ thôi."

 

Bốn từ đơn giản lại khiến tôi cảm thấy nghẹn ngào trong lòng.

 

Lúc tôi định ngẩng đầu lên để Cố Bùi Xuyên rõ hơn, tôi lại bất cẩn vấp phải một bước, không đứng vững, cả người lao vào người .

 

Lần này, Cố Bùi Xuyên bị tôi đè nên đã thức dậy hẳn.

 

Đôi mắt tỉnh táo, khuôn mặt sáng ngời như ánh trăng bị mảng cảm uất ức và oán hận xen lẫn, đôi mắt đen láy không rời khỏi tôi, không một lời.

 

Tôi không thể chịu nổi ánh mắt ấy, cúi đầu xuống vì xấu hổ.

 

Chống tay đỡ cơ thể, tôi đứng dậy định xuống giường lại chạm phải cánh tay trần của Cố Bùi Xuyên, làn da dưới tay tôi nóng rực.

 

Tôi lập tức đưa tay lên trán , rất nóng.

 

Cố Bùi Xuyên bị sốt rồi.

 

Lúc này tôi thật sự tức giận đến mức rơi nước mắt, vẫn thế, không biết chăm sóc bản thân.

 

Thời gian chúng tôi ở chung, vào những đêm tôi vô thức giành chăn, cứ để tôi giành, thậm chí còn chủ nhường chăn cho tôi, còn bản thân thì ôm chặt tôi qua lớp chăn.

 

Kết quả hôm sau, Cố Bùi Xuyên lại sốt cao.

 

Khi tôi phát hiện ra sự thật, vẫn chẳng hề quan tâm:

 

"Đàn ông phải chịu lạnh. Càng lạnh càng khỏe, không chịu lạnh thì không phải đàn ông."

 

Lý luận của khiến tôi thật sự không biết gì.

 

Sau đó chúng tôi đã thống nhất rằng mỗi lần kết thúc công việc, tôi quá mệt mỏi ngủ thiếp đi thì sẽ ôm chăn ra ngoài ngủ.

 

Bây giờ thấy Cố Bùi Xuyên vẫn thờ ơ với cơ thể mình như , tôi càng nghĩ càng lo lắng, nước mắt không kìm cứ rơi xuống.

 

Cố Bùi Xuyên bất đắc dĩ đưa tay lau nước mắt cho tôi càng lau càng thấy nhiều.

 

Nghe một tiếng thở dài nhẹ, ngay sau đó, tôi bị cuốn vào trong chăn, cả người và chăn đều bị ôm chặt vào giường.

 

"Đừng khóc nữa, khóc nữa là tôi hôn em đấy."

 

Tôi lập tức im lặng chưa kịp ngừng hẳn, tôi lại nghẹn ngào bật lên một tiếng khóc.

 

“Có triển vọng.” Cố Bùi Xuyên nhẹ: “Quan tâm đến tôi thế sao? Lúc trước sao lại nỡ bỏ tôi đi, mặc kệ sự sống c.h.ế.t của tôi?”

 

Vừa nghe câu này, rõ ràng cảm giác ấm áp vừa nãy đã biến mất, không khí đột ngột trở nên lạnh lẽo.

 

Cơ thể người đàn ông phía sau tôi cứng lại, dường như cũng nhận ra mình đã sai.

 

“Cố Bùi Xuyên, tôi…” Tôi mở miệng muốn giải thích nghiêm túc bị Cố Bùi Xuyên ngắt lời ngay lập tức.

 

“Tôi không muốn nghe lý do.”

 

“Giang Tri Ý, tôi chỉ hỏi em một câu, bây giờ em có muốn quay lại bên tôi không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...