Năm Tháng Chúng Ta [...] – Chương 11

Các khách mời bắt đầu hăng hái trò chuyện về các chủ đề khác.

 

Không khí đang rất tốt thì đột nhiên một nhân viên lao vào, ngắt lời ghi hình.

 

"Thầy Cố! Chị Giang! Các chị mau qua đây xem Weibo."

 

Tôi không hiểu chuyện gì, nhận lấy chiếc điện thoại mà ấy đưa cho, Cố Bùi Xuyên đứng gần tôi, qua vai phải của tôi.

 

Đó là một bài Weibo của Tống Nghiên:

 

"Hôm qua một bài Weibo của Cố Bùi Xuyên đã đẩy tôi vào tâm bão dư luận.

 

Tôi nhận rất nhiều tin nhắn riêng, mắng tôi lợi dụng Cố Bùi Xuyên để dựng hình tượng, còn có những lời lẽ không thể tả. Suốt hơn 20 tiếng qua, tôi không chợp mắt, đã suy nghĩ rất lâu. Hôm nay tôi quyết định đứng ra đối diện, vạch trần bộ mặt thật của Cố Bùi Xuyên.

 

Từ hai năm trước, tôi và Cố Bùi Xuyên đã ở bên nhau. Tôi đã sắp xếp một số bức ảnh của ấy ở tại nhà tôi, còn có những ghi chép về việc ấy đưa tôi về nhà khi tôi say.

 

Chúng tôi chuẩn bị đính hôn vào năm nay gần đây ấy lại say mê một trợ lý đạo diễn trong ngành, tôi không tiện tiết lộ tên đó, chỉ có thể ấy là trợ lý đạo diễn trong một chương trình thực tế mà thầy Cố đang tham gia, rất trẻ và cùng độ tuổi với ấy."

 

Girlshelpgirls*, tôi tin rằng này có thể cũng bị Cố Bùi Xuyên lừa dối, hoặc có thể là ấy biết rõ mà vẫn như , tôi sẽ không truy cứu.

 

*"Girlshelpgirls" có nghĩa là "Cô giúp đỡ ." Đây là một cụm từ thường sử dụng để thể hiện sự hỗ trợ và đoàn kết giữa các , đặc biệt trong các huống khó khăn hoặc cần sự giúp đỡ.

 

Nói những lời này thật sự cần rất nhiều dũng cảm. Hình ảnh của ấy trong mắt mọi người là một ảnh đế hoàn hảo thực chất ấy chỉ là một kẻ không có trách nhiệm, hai mặt. Tôi đứng ra bởi vì không muốn thêm nhiều bị lừa gạt nữa. Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đọc đến đây, xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng vì việc riêng.”

 

Tôi không ngạc nhiên khi đọc những nội dung này, Tống Nghiên từ lâu đã là một kẻ điên ngụy trang rất tốt.

 

Ngược lại, sau khi Cố Bùi Xuyên đọc xong bài Weibo, đã nổi giận: “Tống Nghiên đang đổi trắng thay đen nhảm cái gì, có phải ta bị bệnh hoang tưởng rồi không!”

 

“Anh và ta chưa từng ở bên nhau, Tri Ý em…” Cố Bùi Xuyên vội vàng giải thích với tôi.

 

“Em tin , em tin.” Tôi cắt lời Cố Bùi Xuyên, gửi cho đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của bọn họ mà tôi nghe ngoài phòng bệnh ngày hôm qua.

 

Vì chuyện xảy ra ba năm trước, tôi đã trở nên cẩn thận, luôn chuẩn bị cho mình một đường lui.

 

Cố Bùi Xuyên liếc tôi một cái, rồi nhẹ nhàng ôm tôi, thì thầm hứa: “Anh sẽ xử lý tốt.”

 

Cố Bùi Xuyên ngừng ghi hình chương trình, quay lại công ty để xử lý công tác quan hệ công chúng.

 

Tôi cũng liên hệ với người cũ, luật sư Lưu, chuẩn bị đối phó với cơn bão sắp đến.

 

Khi tôi về nước, tôi đã tìm luật sư Lưu để tham khảo về các vấn đề liên quan, chính là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

 

Bài Weibo của Tống Nghiên, thì giống như đang bảo vệ tôi thực ra chẳng khác gì chỉ trích trực tiếp.

 

Quả nhiên, rất nhanh sau đó, các cư dân mạng đã tìm ra danh tính của tôi, thậm chí còn có học cũ của chúng tôi tiết lộ rằng chúng tôi từng nhau thời đại học.

 

“Cô này học chung lớp với Cố ảnh đế ở đại học, bọn họ đã từng nhau, sau đó ấy tìm một người đàn ông giàu có rồi ra nước ngoài, đá Cố ảnh đế, đúng là một chỉ biết vươn tới người giàu.” Ngay khi thông tin này bị rò rỉ, fan của Tống Nghiên và một số cư dân mạng tự xưng là người công bằng đã lao vào trang Weibo riêng của tôi, cuối cùng cũng tìm chỗ để xả giận.

 

“Hoá ra là mối đầu, hiểu tại sao ảnh đế lại phản bội rồi.”

 

“Cô ta không xứng với từ mối đầu đâu, ơn đừng dùng từ này để miêu tả ta.”

 

“Cô này xấu quá, Tống Nghiên xinh hơn ta gấp trăm lần, ảnh đế có phải bị mù rồi không?”

 

Chưa đầy một tiếng sau, cuộc đời tôi từ tiểu học đến nay đã bị cư dân mạng đào bới sạch sẽ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...