Tiểu Mỹ tò mò quay đầu lại hỏi: “Hi Hi, hai người có phải đang đương không?”
Trong mắt Tiểu Soái cũng bùng lên ngọn lửa hóng hớt.
Còn thiếu niên bên đang cạnh giả vờ nghiêm túc bài tập cũng dựng tai lên.
“Tất nhiên là không.”
Tôi phủ nhận dứt khoát, khiến Cố Tu ngạc nhiên sang.
Có lẽ ấy cho rằng hành trước đó của tôi là có ý đó, bây giờ cảm thấy ấm ức như bị lừa.
Tôi nghiêm túc lắc đầu: “Chưa thành niên thì đương cái gì? Học cấp ba không sớm!”
“Nếu có chút cảm với tôi thì xem người nào đó có thể thi đỗ cùng trường đại học với tôi không.”
Tôi vừa dứt lời thì thấy Kỷ Vũ không xa đi tới tiếp lời: “Cậu muốn thi vào trường đại học nào?”
“Trường A.”
Những học sinh xung quanh nghe thấy đều hít một hơi, trừ Kỷ Vũ và Cố Tu.
Kỷ Vũ chằm chằm Cố Tu, đột nhiên : “Bạn học Đường Hi, mục tiêu của cậu đặt ra rất tốt, hy vọng cậu sẽ không vì một số người không ra gì mà hạ thấp mục tiêu của mình.”
“Cuối tháng này là sinh nhật tôi, tở chức ở biệt thự nhà tôi, hy vọng cậu có thể đến, đây là thiệp mời.”
Kỷ Vũ đặt xuống rồi bỏ đi. Thiệp mời bị Cố Tu ở bên cạnh cầm lấy, trực tiếp ném vào thùng rác.
Tôi nhướng mày Cố Tu, ấy còn tức giận hơn cả người bị ném thiệp mời là tôi.
Khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ giận dữ, tiến lại gần nghiến răng nghiến lợi : “Cậu đã gọi tôi là... chồng rồi, không thể mập mờ với người khác !”
Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, nhẹ lắc đầu: “Cậu không học hành tử tế thì tôi sẽ đi gọi người khác là chồng.”
Đôi mắt của thiếu niên đột nhiên trở nên đầy áp lực.
Một lúc lâu sau, ấy quay đầu lại tiếp tục bài tập.
Tôi cứ tưởng đây chỉ là một trò nhỏ.
Trên thực tế, ngay cả khi Cố Tu không nỗ lực nhiều, với tốc độ học tập hiện tại, chỉ cần ấy đi thi đại học kết hợp với trí nhớ kiếp trước của tôi thì vẫn thừa sức đỗ một trường đại học trọng điểm.
Kinh nghiệm học tập ở trường danh tiếng kéo dài bảy tám năm ở kiếp trước khiến tôi không còn ham muốn gì về việc học ở đâu nữa.
Kiếp này, không thiếu tiền, không thiếu tầm , thi đại học chỉ là để bù đắp cho sự nuối tiếc năm xưa của Cố Tu, cuối cùng thì ấy thi đỗ ở đâu, tôi sẽ theo đó.
Nhưng chắc chắn không thể trước điều này, tiềm năng của con người đều bị ép buộc mà phát huy.
Tôi thực sự không ngờ rằng việc "gọi người khác là chồng" lại có sức mạnh lớn đến , ngay cả việc trốn học đánh nhau cũng mang theo cả bài tập.
Không đến ba ngày, ấy đã hoàn thành tiến độ học tập một tuần mà tôi đã sắp xếp.
Không đến một tuần, ấy đã hoàn thành tiến độ học tập một tháng mà tôi đã sắp xếp.
Tôi mà không , cảm thán rằng dù là thiếu niên Cố Tu hay Cố Tu đã trưởng thành, chắc chắn đều là giấm chua chuyển kiếp, có thể biến sự ghen tuông thành lực không ngừng nghỉ.
Nhưng không ngờ sự thật phũ phàng lại đến nhanh như .
Bởi vì chỉ mới tuần thứ hai, Cố Tu đã không thấy tăm hơi ở đâu nữa.
Tôi tức giận đi đến nhà ấy, bà nội vẫn đang ở bệnh viện, trong nhà không có một bóng người.
Tôi lại đến quán bi-a, quán net mà ấy thường đến, một đám đàn em cũng ủ rũ ở đó.
Một tên đầu vàng ngậm điếu thuốc, đi đến trước mặt tôi: “Đại ca , bảo sau này đừng đến tìm đại ca nữa, tiền nợ , đại ca sẽ trả.”
Những người khác ở phía sau cũng phụ họa: “Đúng , mau đi đi, nơi này không thích hợp với học sinh giỏi như đâu.”
“Cố Tu ở đâu? Tôi muốn gặp cậu ấy.”
Tôi lạnh lùng , mấy người kia lộ vẻ khó xử.
"Cậu ấy... cậu ấy đã ở bên một khác rồi, đừng dây dưa nữa." Tên đầu vàng buột miệng ra, thấy tôi vẫn chưa có ý định từ bỏ, lại : “Đại ca còn rất phiền, quản đông quản tây, phiền lắm! Nếu không nợ tiền, đại ca mới không những chuyện vô bổ như .”
Cậu ta xong, tôi chết lặng.
Bạn thấy sao?