Mà khuôn mặt vốn đầy tức giận u ám lại trở nên hơi buồn bã.
Biết mình nặng lời, thiếu niên có chút bối rối : “Xin lỗi, tôi...”
“Cô không cần đối xử tốt với tôi như .”
Lại là câu này.
Tôi như thấy sự tự ti của một thiếu niên vì nghèo khó bất lực mà bộc lộ trước mặt người khác, thấy thiếu niên vì luôn nhận sự giúp đỡ mà lo lắng bất an, thấy thiếu niên dưới vẻ ngoài nóng nảy lạnh lùng là một trái tim ấm áp.
Anh ấy đáng lẽ phải giống như tất cả học sinh ở độ tuổi này, vô tư vô nghĩ, vui vẻ chơi , học tập kiến thức.
Nhưng gia đình đã trói buộc ấy, hoàn cảnh đã trói buộc ấy, sự ác ý của những người xung quanh đã trói buộc ấy.
Anh ấy như lại càng khiến tôi đau lòng.
Khiến tôi không kìm mà lao vào lòng ấy, dùng sức ôm lấy eo ấy và : “Để tôi nghĩ xem, tại sao lại đối xử tốt với cậu như ...”
“Bởi vì cậu là chồng tôi mà...”
Giọng điệu mềm mại ngọt ngào như nũng nịu, lời tuyên bố đương nhiên khiến thiếu niên một lần nữa đỏ mặt.
Đúng .
Cho tôi tái sinh là để bảo vệ cậu.
10
“Vậy ôm có thoải mái không?”
Tôi trêu chọc, thiếu niên lập tức xù lông: “Quả nhiên cậu vẫn rồi! Đã bảo là không mà!”
Tôi nhạt ấy, cũng bình tĩnh lại. Tôi nắm lấy tay .
Bắt đầu tiến hành giáo dục gia đình sớm, phòng hờ.
“Sau này cậu sẽ đối xử tốt với tôi chứ?”
Thiếu niên mặt đỏ, nghiêm túc gật đầu: “Ừ!”
"Vậy thì cậu không ép tôi những gì tôi không muốn , đặc biệt là vào những lúc đặc biệt." Tôi nhạt , hai chữ cuối cùng lại nghiến răng, sau đó mới hỏi: “Được không?”
"Lúc đặc biệt?" Thiếu niên vẫn còn hơi ngơ ngác vẫn đồng ý.
Tôi lập tức buông tay, mở điện thoại tắt ghi âm, đắc ý: “Cố Tu, nhớ lấy lời cậu hôm nay!”
…
Từ đêm đó trở đi, thiếu niên như bừng tỉnh, nhuộm tóc đen trở lại, cũng không còn chống đối việc bài tập nữa, ngoan ngoãn hơn nhiều. Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh dài ngày, tôi đã hoàn toàn lật ngược thế.
Lý do chỉ có hai, thứ nhất là tôi gầy đi và trở nên xinh đẹp hơn, thứ hai là tôi vượt qua lớp trưởng Kỷ Vũ hơn hai mươi điểm và đứng nhất khối.
Dưới sự uy hiếp của tôi, Cố Tu cũng tham gia kỳ thi.
Thứ hai đổi chỗ, ấy cũng đứng ngoài lớp như mọi người.
Anh ấy có vẻ không vui, không biết có phải vì dạo này đã nỗ lực kết quả không cao hay không.
Tôi định an ủi vài câu lại bị thầy giáo gọi tên.
Lại là người chọn đầu tiên, tôi vẫn đi đến vị trí cuối cùng.
Lần này đã ra cuộc tranh luận gay gắt hơn.
“Cậu ta thích Cố Tu, cũng quá lộ liễu rồi.”
“Giáo viên chủ nhiệm vẫn đang kìa, cậu ta to gan thật đấy!”
“Tình đích thực, chậc chậc.”
Tôi thấy thiếu niên đi đến chỗ lan can không xa, khóe miệng cong lên, tai đỏ bừng.
Kết quả, đứng thứ hai, Kỷ Vũ thản nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.
Người thứ ba là Lâm Oánh Oánh, nghiến răng nghiến lợi ngồi trước mặt tôi.
Cả lớp ngớ người.
Thiếu niên cũng hơi ngẩn ra.
Giáo viên chủ nhiệm trực tiếp đập bàn cái rầm: “Ba đứa gì thế! Còn định thi đại học không nữa không? Kết quả thi tốt rồi thì ở đây quậy , coi đổi chỗ là trò chơi à?”
Dù sao Kỷ Vũ và Lâm Oánh Oánh cũng chỉ là học sinh trung học chưa thành niên, bị mắng thì cúi đầu đứng lên, lén giáo viên một cái rồi lại ngồi về hàng trước.
Còn tôi thì không nhúc nhích, khoanh tay không chút sợ hãi giáo viên chủ nhiệm.
Theo trình độ thi thử, tôi sẽ là hy vọng duy nhất để bà ấy có thể đưa học sinh vào trường A.
Quả nhiên, bà ấy tránh ánh mắt tôi, hét về phía học sinh phía sau: “Đều ngốc hết rồi à? Đổi chỗ còn muốn kéo dài đến bao giờ?”
Lúc này cả lớp đều biết, giáo viên chủ nhiệm không sợ trời không sợ đất lại cũng không dám gì Đường Hi, người vừa trở nên xinh đẹp lại học giỏi.
Vị trí không có gì thay đổi lớn, Cố Tu lại ngồi bên cạnh tôi.
Bạn thấy sao?