Năm Tháng Bình Yên – Chương 14

Từ trai đại ca học đường cuối cùng cũng biến thành trai lải nhải cằn nhằn như ba mẹ , kem vị dâu tây suýt nữa bẩn tay ấy.

Lần này cuối cùng tôi cũng bảo vệ thiếu niên của mình, chúng tôi cùng nhau vào đại học, có một mối khiến người ta ngưỡng mộ.

Còn sau đó thì sao?

Sau đó thì hình như mốc thời gian của ấy trùng khớp, ấy lại biến thành người đàn ông trưởng thành, chín chắn, bá đạo, háo sắc ở kiếp trước!

Phát lại bản ghi âm năm đó cũng vô dụng!

 

Tôi phát một lần, ấy một lần!

Thật là không giữ lời! Không biết xấu hổ!

17

(Góc của Cố Tu) Bạn cùng bàn của tôi là một đứa ngốc, bị người ta bắt nạt cũng không dám lên tiếng.

Còn phải để tôi ra mặt.

Phiền phức.

Nếu không có tôi bảo vệ, ấy phải sao đây.

Cô ấy hơi mũm mĩm, lên có lúm đồng tiền, rất đáng .

Tôi thấy ấy nên là người hướng nội lại thẳng thắn hơn bất kỳ ai.

Gọi chồng rất tự nhiên, cũng không biết xấu hổ, còn bắt em của tôi gọi là chị dâu.

Thật khó chịu.

Thôi thì miễn cưỡng thích ấy một chút, nếu không ấy có vẻ đáng thương.

Nhưng sau này ấy thay đổi rồi, hoặc có lẽ đó mới là con người thật của ấy.

Từ trong sách giáo khoa gọi là gì ấy nhỉ? Thây giáo già dạy văn luôn lải nhải.

À đúng rồi, minh châu phủ bụi.

Cô ấy luôn muốn tôi học hành, muốn tôi cùng ấy thi đại học.

Nhưng tôi chỉ là một tên du côn, có vài em chơi với nhau, ai bị bắt nạt thì bắt nạt lại.

Tôi nghèo đến mức không biết ngày nào thì không đóng học phí, hôm nay thì giúp người ta khuân vác, ngày mai thì đi trông tiệm net.

Còn ấy dù chưa đủ tuổi thành niên đã một mình ở trong căn hộ trang hoàng đẹp đẽ, thậm chí có thể không chớp mắt mà lấy ra ba mươi vạn để cứu bà tôi.

Nhưng tôi không muốn ấy thất vọng, vì tôi cố gắng học hành, thấy ấy thi hạng nhất vẫn chọn ngồi cùng tôi ở góc lớp, lòng tôi như có thứ gì đó trào ra.

Toi rồi, hình như càng ngày tôi càng thích ấy mất rồi.

Nhưng rất nhanh sau đó, chuyện ba của Trương Nhụy bị tông xe và một loạt những chuyện khác xảy ra khiến tôi trở tay không kịp.

Ngày bị chủ nhiệm thông báo đuổi học, tôi đứng từ ngoài cửa sổ ấy từ xa.

Nhìn rất lâu.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra chúng tôi là người của hai thế giới.

Chết tiệt, như chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tương lại của người ta sao?

Tôi không thu dọn đồ đạc, trực tiếp rời khỏi trường.

Thay Trương Nhụy gác đêm, tôi nhận điện thoại của một người em.

Cô ấy đến tìm tôi.

Nhận ra điều này, mặc dù biết rõ không nên đi khi phản ứng lại thì tôi đã lao ra khỏi bệnh viện từ lâu.

Tôi tự nhủ với bản thân rằng, đây là lần cuối cùng.

Nhưng khi cờ biết ấy sẽ đến dự tiệc sinh nhật của lớp trưởng, tôi vẫn đi.

Vì một cái lý do, tôi thậm chí còn đi đánh nhau với Cố An Quốc đã có gia đình riêng, lấy lại sổ đỏ nhà bà tôi ở quê và đồ hồi môn, rồi bán đi.

Ba mươi vạn này vốn là của ấy, không có lý do gì để nợ.

Mặc dù ấy không thiếu, mặc dù ấy có thể tặng chiếc xe trị giá cả trăm vạn cho người khác.

Tên lớp trưởng đó, tôi quên mất tên rồi, hoặc cũng không tính là người khác, người ta học giỏi, gia thế tương đương, có lẽ sau này họ sẽ là một gia đình, không tính là người khác.

Ha, tôi không quan tâm, thật đấy.

Tôi đợi ấy ở dưới nhà, trả tiền cho ấy rồi biến đi, không bao giờ gặp lại.

Chỉ tiện thể vô , hút một đống thuốc lá.

Sau đó, ấy nắm lấy tay tôi, ấy khóc và ôm tôi, ấy còn gọi…

Cô ấy hỏi tôi có thích ấy không.

Cô ấy vừa khóc, tôi thực sự hoảng sợ, những lời định trước đó là không bao giờ gặp lại nữa đã quên sạch, chỉ có thể dỗ dành, lo lắng không biết có phải ấy bị bắt nạt rồi không?

Những chuyện sau đó nằm ngoài dự đoán.

Nhưng đến mùa hè năm tốt nghiệp, lại thấy đó là điều đương nhiên.

Bởi vì tôi nhớ lại chuyện kiếp trước rồi, từ trước đến nay vợ tôi vẫn luôn là của tôi, ấy giữ lời hứa, cũng tôi như tôi ấy.

Nhưng đi cũng phải lại, lời hứa của đàn ông thường không đáng tin.

Trong chuyện ghi âm này, càng là như .

Bởi vì mỗi lần nghe, tôi đều không nhịn mà cảm thấy…

Vợ tôi thật đáng !

Hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...