Họ sẽ không nghĩ rằng tôi ăn mặc như thế này, còn tặng xe là vì Kỷ Vũ chứ!
Cũng không biết Cố Tu đã đến từ lúc nào, có nghe thấy lời tỏ cuối cùng không…
Trời ơi!
Tôi gần như ngay lập tức giãy dụa chạy ra ngoài chiếc giày thủy tinh của tôi bị nghiêng, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Nói là suýt nữa, vì Kỷ Vũ đã đỡ tôi.
“Tôi còn có chút việc, tôi thực sự phải đi rồi, lớp trưởng, cảm ơn ý tốt của cậu tôi không thích cậu, nếu vì chuyện này mà cậu hiểu lầm, thì tôi sẽ lấy đi...”
Nói xong không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi cố lấy lại chìa khóa, khập khiễng vẫn kiên cường bước ra ngoài.
Cố Tu, Cố Tu, ấy thực sự có ảnh hưởng quá lớn đối với tôi.
Khiến tôi có màn mở đầu như nữ thần lại có cái kết như thần kinh.
Đợi tôi ra khỏi biệt thự, bóng dáng Cố Tu đã biến mất từ lâu.
Đêm mùa hè hơi se lạnh, còn nhiều muỗi.
Tôi tìm khắp nơi, xác nhận người thực sự đã rời đi, mới lái xe rời đi.
Xem nào, may mà tôi đã lấy lại chìa khóa xe.
Lại đi dạo một vòng những nơi đó, vẫn không thấy Cố Tu.
Nghĩ đến việc ngày mai phải rời khỏi đây ngay, lòng tôi như chìm xuống đáy vực.
Ngay cả ấn tượng cuối cùng cũng chẳng để lại điều gì tốt đẹp…
Lái xe về căn hộ mình ở, đã là đêm khuya.
Xuống xe tôi mới phát hiện trên chiếc ghế dài dưới đèn đường có một thiếu niên đang ngồi, dưới chân đầy tàn thuốc lá.
14
Chúng tôi nhau, ấy bước nhanh lại gần.
Tiếp đó từ trong túi quần nhăn nhúm lấy ra một tấm thẻ, giọng khàn khàn : “Nghe cậu sắp đi rồi, trả lại cậu cái này.”
Lần này tôi ý đến vết sẹo và vết chai trên tay ấy, thế là trực tiếp nắm lấy.
Anh ấy có chút không thoải mái, muốn dùng sức rút ra phát hiện tôi nắm rất chặt.
“Tôi đã là không cần cậu trả lại như thế này mà...”
Nghĩ đến việc không biết ấy dùng thủ đoạn gì mà chỉ trong vài ngày đã kiếm số tiền này, tim tôi như bị kim châm.
A Tu của tôi chắc chắn đã chịu nhiều ấm ức.
Thiếu niên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lạnh một tiếng: “Đúng , xe giá trị cả trăm vạn cũng có thể tùy tiện tặng người khác, tự nhiên sẽ không quan tâm đến ba mươi vạn của tôi.”
Anh ấy xong dùng sức hất tôi ra.
Nhưng lại khựng lại.
Có chút bực bội cùng hung dữ : “Cậu khóc cái gì? Tôi có gì cậu đâu...”
Tôi cố chấp không để nước mắt rơi, lại kéo bàn tay to lớn về ôm vào lòng.
Lần này ấy thỏa hiệp.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng , ấy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, gạt những sợi tóc rối của tôi ra sau tai.
“Đến trường số Một, cố gắng học, chắc chắn cậu sẽ thi đỗ trường A, không?”
“Nếu bị bắt nạt thì cho tôi biết, tôi chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho cậu!”
“Đừng như lúc đầu, bị người khác chửi mà không phản ứng gì, còn nữa là...”
“Còn nữa là...”
Thiếu niên nghẹn ngào cố gắng hết câu mấy lần không , lạnh lùng mà dịu dàng một câu cuối cùng là:
“Đừng tùy tiện gọi người khác là chồng, họ đều không phải người tốt.”
Tôi trực tiếp nhào vào lòng ấy khóc nức nở.
Lúc đó, tôi chỉ muốn mặc kệ số phận!
Bất kể lịch sử có thay đổi hay không!
Tôi phải ở bên chồng mình!
Tôi khóc rất lâu, khóc đến nỗi nấc lên không thở , Cố Tu vừa vỗ nhẹ lưng tôi, vừa lo lắng không thôi.
“Có phải tên khốn thối tha Kỷ Vũ bắt nạt cậu không, để tôi đi tìm cậu ta!”
“Hay là ai khác?”
“Tiểu tổ tông, cậu một câu đi, đừng khóc mãi không?”
Cuối cùng khi nức nở không kìm , lý trí của tôi đã trở lại.
Phản ứng này của Cố Tu rõ ràng là vẫn quan tâm đến tôi.
Chuyện ấy đột nhiên biến mất mấy ngày trước, chuyện ấy chọn giấu giếm, mới là trọng điểm giữa chúng tôi.
Nghĩ thông suốt, tôi tiếp tục hít mũi ấm ức : “Tên đầu vàng đó cậu ở bên khác rồi!”
“Còn cậu chê tôi phiền phức, chê tôi lắm điều!”
Đôi mắt đỏ hoe, méo miệng, đáng thương Cố Tu.
Tôi biết ấy chắc chắn không chịu nổi dáng vẻ này của tôi.
Bạn thấy sao?