Năm Tháng Bình Yên – Chương 1

Chồng tôi say rượu, tủi thân kể lể chuyện năm xưa bị bắt nạt ở trường.

Tình cờ quay về thời trung học, tôi vội vàng chuẩn bị bảo vệ đứa nhóc của mình.

Nhưng không ngờ lại thấy một thiếu niên hư hỏng lạnh lùng tóc đỏ, tai trái còn đeo ba chiếc khuyên tai.

Tôi thực sự không nên lời.

Nhưng mấy tên đàn em của ấy lại không vui: “Con nhóc thối! Nhìn gì mà ! Lão đại của chúng tôi là đại ca của trường trung học cơ sở số Mười Một đấy! Nhìn nữa là đập vỡ đầu !”

1

“Vợ ơi, bọn họ đều bắt nạt !”

“Hồi nhỏ, do nhà không có tiền, phải đi nuôi sống cả nhà, thời gian rảnh đều chăm chỉ học hành đến khi học trung học, trong trường xuất hiện một kẻ xấu bắt nạt ...”

“Tên đó là một tên ác bá, còn khiến phải nghỉ học!”

“Vợ ơi, còn chưa tốt nghiệp cấp ba, em có khinh thường không...”

Cố Tu ôm lấy tôi, vô cùng đáng thương .

Tôi luống cuống tay chân, chồng mình như một con cún lớn, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ đầu , nhẹ giọng an ủi: “Mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ thành công như , ai còn dám khinh thường chứ?”

Người đàn ông nghe , vẫn tủi thân : “Nhưng sau lưng họ vẫn chế giễu ! Em không biết là để chạy nghiệp vụ, đã phải uống bao nhiêu rượu, chịu bao nhiêu ánh mắt khinh thường của người ta!”

"Vâng vâng, chồng em vất vả nhất." Tôi nhẹ nhàng đáp.

Người đàn ông điển hình là voi đòi tiên, lập tức lấy lòng : “Vậy có thể đòi chút bồi thường không?”

“Bồi thường cái gì?”

Cố Tu tiến lại gần tai tôi nhỏ, khiến tôi lập tức đỏ mặt, cảnh giác .

Tôi bắt đầu nghi ngờ có phải ấy đang giả say hay không?

Nhưng đôi má ửng hồng và ánh mắt chân thành đó, tôi lại do dự.

Thật khó tưởng tượng khuôn mặt ngây thơ trong lại sáng chân thành này, vừa rồi đã lái xe với tốc độ 250 km/h.

Tôi nghe xong cũng thấy xấu hổ.

Tôi không đồng ý, cũng không không đồng ý.

Một lát sau, ấy chạy lon ton vào phòng ngủ, lúc quay lại đã cầm theo một bộ đồ nghề, mắt không chớp tôi.

Thấy tôi không từ chối, lại tiến lại nắm tay tôi.

Ngày hôm sau, mặc dù toàn thân mệt mỏi, tôi vẫn kéo lê cơ thể lên máy bay, cùng đi du lịch đảo Phuket.

Ngẫu nhiên trên không trung gặp xóc nảy, đều nắm lấy tay tôi.

“Nếu có nguy hiểm, vợ ơi, kiếp sau vẫn muốn ở bên em.”

Nói xong, tôi, xác suất máy bay gặp nạn quá thấp, giả thiết này không có ý nghĩa tôi vẫn : “Vì đã ước điều này, em đổi một điều khác...”

“Để em sống lại trở về quá khứ để bảo vệ .”

2

Sự thật chứng minh, dù xác suất nhỏ đến đâu thì mọi chuyện cũng có thể xảy ra. Mặc dù xác suất máy bay gặp nạn nhỏ, xác suất ước nguyện thành hiện thực còn nhỏ hơn.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu bảng đen, khoảnh khắc sau đã lao ra khỏi lớp.

Bước chân ra ngoài nặng nề, cúi đầu cơ thể sưng phù của mình, tôi mới nhận ra, có lẽ tôi thực sự đã trở về thời cấp ba.

Có một thời gian ở cấp ba, tôi bị bệnh nên phải dùng thuốc kích thích hooc-môn, béo lên rất nhiều.

Cố Tu kể lại chuyện năm xưa, trong lòng tôi chỉ thấy đau lòng bây giờ lại thêm phần gấp gáp.

Ngày hôm sau, tôi thủ tục chuyển trường. Vào lớp mới rất thuận lợi tôi lại không thấy khuôn mặt non nớt mà mình mong đợi.

Không phải là chăm chỉ học hành sao?

Sau giờ học, tôi nhanh chóng quen với Tiểu Mỹ, cùng bàn với tôi, nêu ra thắc mắc của mình.

“Cậu ấy ít khi đến lớp lắm, cậu quen cậu ấy à?”

"Cũng không quen lắm." Tôi trả lời, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Sau giờ tan học, theo nguyên tắc thân thiện, tôi mời Tiểu Mỹ ra phố ăn vặt ngoài trường.

Tiểu Mỹ ăn rất vui vẻ, ngẩng đầu lên thì hơi kinh ngạc, vội vàng tiến lại gần nhỏ: “Này, đó chính là Cố Tu mà cậu muốn tìm đó.”

Tôi lập tức quay đầu, trước tiên đập vào mắt là mái tóc đỏ chói dưới ánh hoàng hôn…

Tiếp theo là ba chiếc khuyên tai bạc sáng loáng…

Áo phông đen hình đầu lâu…

Quần bò rách…

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...