Chu Kỳ là một người rất thông minh. Từ câu này đã đoán tôi và Tề Nguyên có liên lạc, là nghĩ cách tìm thông tin về chỗ ở của tôi từ cậu ấy.
Buổi chiều hôm đó, tôi cầm túi thuốc từ bệnh viện về nhà, phát hiện Chu Kỳ đã đứng ở trước cửa.
Khoảnh khắc khi thấy tôi, hai mắt ta liền đỏ lên:
「… A Từ.」
「A Từ, em bị bệnh rồi đúng không」
「Không, tôi rất khỏe mạnh.」
Tôi nhàn nhạt đáp lại:
「Chỉ là thuốc trị bệnh về tâm lý, bao nhiêu năm nay tôi đều uống, tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng đâu, ít nhất cũng không phải không thể chữa như u.n.g t.h.ư.」
Nói xong, tôi bước qua người Chu Kỳ định vào sân, ta nắm lấy vạt áo tôi, giọng như khẩn cầu:
「A Từ, không muốn ly hôn với em.」
Nực thật.
Bởi vì của tôi dành cho Chu Kỳ không phải chỉ tiêu tan trong thoáng chốc, mà suốt thời gian ta hết lần này tới lần khác lựa chọn Tô Dư, thứ cảm kia cũng từng chút từng chút theo đó mà tàn phai.
Bây giờ Tô Dư qua đời, ta lại quay về tìm tôi, như thế tính là gì?
Tôi bình tĩnh đề nghị:
「Thực ra nếu như không nỡ xa Tô Dư như , thì có thể đi theo ta mà.」
「Anh không hề lưu luyến ấy!」
Ngữ điệu Chu Kỳ bỗng cao vút lên, rồi lại trầm xuống:
「Ban đầu đã , Tô Dư bị bệnh u.n.g t.h.ư sắp c.h/ế.t, chỉ là cảm thấy trong lòng áy náy nên mới muốn đi cùng ấy đoạn đường cuối cùng.」
Tôi không còn đếm đây đã là lần thứ bao nhiêu Chu Kỳ về bệnh của Tô Dư trước mặt tôi nữa.
Dường như bởi vì Tô Dư bị ung thư, cho nên cả thế giới này đều phải nhượng bộ ta vô điều kiện, hóa ra khi đối diện với cái c.h/ế.t, tất cả phải nhún nhường.
Tôi không nhịn mà bật :
「Có cái gì đặc biệt hả?」
「Không phải cũng chỉ là bị u.n.g t.h.ư, không phải chỉ là sắp c.h/ế.t thôi hả? Chẳng lẽ có một mình ta phải trải qua chuyện này sao?」
「Bao nhiêu năm qua, tôi từng cắt cổ tay, đốt than trong nhà, cũng uống không biết bao nhiêu thuốc, chỉ đáng tiếc lần nào cũng cứu lại. Lúc ta khóc lóc trước mặt bản thân không sống bao lâu nữa, thực ra tôi ngưỡng mộ ta lắm đấy.」
「Tôi ngưỡng mộ ta, có thể c.h/ế.t mà không bị ai níu kéo lại, giá như tôi và ta có thể trao đổi cho nhau thì tốt rồi.」
「Để tôi c.h/ế.t đi, còn ta thì tiếp tục sống, tiếp tục hạnh phúc bên . Tất cả đều như nguyện ước của mọi người, như tốt hơn.」
Ánh mắt Chu Kỳ tôi như không dám tin, hai mắt như hai hồ nước không đáy, lúc này lại ướt đẫm cùng tuyệt vọng và đau đớn.
「… A Từ, không biết.」
「Nếu như biết, thì…」
Những câu sau đó, ta cuối cùng cũng không ra.
Bởi vì Chu Kỳ đã không thể gì nữa.
Rõ ràng người đã sai là ta, người tổn thương tôi cũng là ta, Chu Kỳ lại đứng trước mặt tôi khóc đến thảm thương, cứ như thể tôi đã chuyện gì có lỗi với ta .
Trong lòng tôi lúc này cũng chẳng có chút dao nào.
「Chu Kỳ, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, và ai cũng có thể thay đổi. Cho nên kể cả năm hai mươi tuổi sẽ đợi tôi, năm hai mốt tuổi lại thay đổi ý định, tôi cũng không trách . Tôi từng thích là thật, thích đến nhiều năm như , cũng chỉ có một mình có thể ảnh hưởng đến cảm của tôi. Vì vậ cho dù là buông tay tôi trước, không hề do dự chạy về phía Tô Dư, tôi cũng có thể không tính toán.」
「Chỉ có điều, này đã bị chính tay , từng chút từng chút một đi.」
「Bất kể là , là Tô Dư, hay là cái tên điên thích Tô Dư kia thì lý do các người tổn đến tôi đều giống nhau. Bởi vì tôi cái gì cũng có, tôi sống trong hạnh phúc mỹ mãn, còn các người lúc nào cũng lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, mà không có , thiếu thốn đủ đường.」
「Nhưng mà bây giờ, tôi đã tử bỏ tất cả, không còn gì nữa rồi, các người có thể buông tha tôi chưa?」
Bạn thấy sao?