Cho dù vẫn xem cùng một bộ phim, tôi không thể tìm lại tâm trạng ngày trước nữa.
Giống như khi ở bên Chu Kỳ, lúc nào tôi cũng nhớ về những ký ức đã qua.
Điều đó có nghĩa của hiện tại đã không thể cân bằng và nỗi thất vọng của tôi.
Chỉ là tôi không cam tâm, cố gắnh nghĩ mãi về những chuyện ngày xưa, những lần Chu Kỳ kéo lấy tôi, không cho tôi rơi xuống bùn lầy.
Lúc nhận thức điều này, tôi liền chuyển hết sự ý lên người Chu Kỳ.
Anh ta không hề xem phim, ngược lại vô cùng lo lắng.
Thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra , rồi lại như do thấy thứ gì cho đau lòng vào mà cất về chỗ cũ.
Tôi khẽ nhắc nhở:
「Điện thoại đang rung, ai gọi cho kìa.」
Chu Kỳ miễn cưỡng nhếch khóe môi:
「Không cần để tâm đến ấy, hôm nay đón sinh nhật cùng em.」
Thật đáng thương và nực sao, tôi thực sự tin vào câu đó.
Sau khi bộ phim kết thúc, cuối cùng ta cũng nhận cuộc gọi thứ 28 của Tô Dư, đầu dây bên kia truyền tới tiếng khóc tuyệt vọng của ta:
「Chu Kỳ, bị bệnh thế này khiến em thực sự rất đau khổ.」
「Em nôn ra nhiều máu lắm, có phải em sắp c.h/ế.t rồi không, Chu Kỳ…」
Dưới ánh chăm chăm của tôi, Chu Kỳ bình tĩnh cất điện thoại, sau đó cúi đầu hôn lên má tôi, ta :
「Anh đi vệ sinh một chút.」
Sau đó không trở về nữa.
Tôi đứng chờ rất lâu ở rạp chiếu phim tư nhân hẻo lánh sát gần biển ấy, cuối cùng đành gọi cho Chu Kỳ một cuộc điện thoại.
Anh ta tắt máy.
Cúp điện thoại, mắt thấy Tô Dư gửi lời mời kết WeChat cho mình, tôi lập tức đồng ý.
Rất nhanh, ta gửi cho tôi vài dòng tin nhắn.
Tô Dư: [Chị Ôn, em xin lỗi, em biết hôm nay là sinh nhật chị.]
Tô Dư: [Chỉ là em quá muốn chứng minh sự quan trọng của mình đối với ấy mà thôi.]
Tô Dư: [Chị là bạch nguyệt quang trong lòng Chu Kỳ, cho dù em có đối xử với ấy tốt đến đâu cũng không thể dao vị trí của chị trong lòng ấy. Nhưng bây giờ em đã bị bệnh sắp c.h/ế.t rồi, hãy để em tùy hứng một lần, một người phụ nữ độc ác đi.]
Ánh trăng sáng.
Bạch nguyệt quang.
Ba chữ này, thực sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Cảm mãnh liệt trào dâng trong lòng tôi, khi còn chưa kịp khôi phục lại tâm trạng thì một cánh tay bất ngờ duỗi ra, dùng lực rất mạnh đẩy tôi vào trong com hẻm nhỏ.
Tôi mặc váy, khi ngã xuống đất, đầu gối và khuỷu tay sượt qua vách tường rồi đập xuống mặt đất thô ráp, một cảm giác đau nhói lập tức truyền đến.
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với một ánh mắt vừa u ám vừa điên cuồng.
Có chút quen mắt, lại vừa xa lạ.
Hình như là chàng thanh niên mặc áo đen đứng bên cạnh giường Tô Dư hôm đó.
「Cô chính là vợ Chu Kỳ đúng không? Cái thể loại gì , dám cho Dư Dư không vui.」
「Mỗi ngày ấy từ sáng tới đêm phải chịu đựng cơn dày vò của bệnh u.n.g t.h.ư, còn thì sao? Vui vẻ một tiểu thư còn không đủ, lại muốn cướp người mà ấy thích, khiến quãng thời gian cuối cùng trong cuộc đời của ấy phải trải qua đau khổ như .」
Cậu ta kéo mũ lưỡi trai xuống, ánh mắt tôi đầy tàn nhẫn:
「Càng đau càng tốt, đừng để ta ngất đi.」
Chân trời dần điểm lên từng tia sáng.
Mà từ sau lưng cậu ta bỗng xuất hiện một người đàn ông vừa cao lớn vừa hung dữ bước tới trước mặt tôi. Xung quanh như đều có bụi bặm.
Tại sao tất cả mọi người đều cảm thấy Tô Dư rất đáng thương nhỉ?
Người không có gì cả, rõ ràng là tôi mà.
Bạn thấy sao?