17
Chu Diệp – Phiên ngoại
Tôi che chắn Ôn Miên sau lưng, giọng dịu dàng đầy lo lắng:
“Em có sao không?”
Trần Phi Dương tức giận bật dậy, định lao vào đánh tôi.
Ôn Miên hốt hoảng hét lên:
“Cẩn thận!”
Nhưng tôi nhanh hơn ta một bước—
Một cú đá mạnh mẽ bay thẳng vào người Trần Phi Dương, khiến hắn ngã nhào xuống đất.
Xung quanh, các sinh viên bắt đầu tụ tập xem náo nhiệt.
Trần Phi Dương ôm bụng rên rỉ đầy đau đớn, giọng thều thào:
“Ôn Miên… đau quá…”
Ôn Miên liếc hắn một cái, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ:
“Đau chết cậu cũng đáng!”
Thấy đánh không lại tôi, lại thêm ánh mắt xung quanh mỗi lúc một nhiều, cuối cùng hắn ôm bó hoa, xấu hổ chạy mất.
…
Tôi theo cái bóng lưng nhếch nhác của hắn, sau đó quay sang chăm quan sát người trước mặt.
Tôi khẽ nhíu mày:
“Bạn , sau này không tự ý đi gặp đàn ông khác.”
Ôn Miên chớp mắt, giả vờ ngây thơ:
“Bạn nào?”
Tôi nhẹ, giọng đầy ẩn ý:
“Vừa nãy ai đó tự miệng thừa nhận tôi là ‘ trai’ nhỉ?”
“Tôi không quan tâm, nụ hôn đầu của tôi cho em, mối đầu cũng là em, tôi chính là người của em rồi.”
Tôi chọc nhẹ vào má ấy, giọng lộ rõ sự nũng.
Ôn Miên bỗng nhiên tôi chằm chằm, giọng có chút nghiêm túc:
“Tại sao cậu lại thích tôi? Từ khi nào?”
Tôi không trả lời, chỉ nắm lấy tay ấy, dẫn về nhà tôi.
Tôi vào phòng sách, lấy ra chiếc lọ thủy tinh nhỏ đựng hai chiếc răng khôn của ấy.
…
Ôn Miên lọ thủy tinh, mắt mở to:
“Vậy là cậu thích tôi từ lúc tôi đi nhổ răng sao?”
Tôi lắc đầu, sau đó lấy ra một bức ảnh tốt nghiệp cấp hai.
Tôi chỉ vào một chàng trai nhỏ bé trong bức ảnh, hỏi ấy:
“Em còn nhớ người này không?”
Ôn Miên cúi đầu , sau đó nhăn mày:
“Cậu đang đến cậu con trai ốm nhom, mặt đầy mụn này á?”
Tôi gật đầu.
“Là tôi.”
…
Tôi chính là cùng bàn suốt ba năm cấp hai của em.
Hồi đó, mặt tôi đầy mụn, dáng người gầy gò, lại còn phát triển chậm hơn so với các nam khác.
Không ai chịu chơi với tôi, thậm chí tôi còn thường xuyên bị bắt nạt.
Duy nhất chỉ có em, con của giáo viên chủ nhiệm, đã ra mặt bảo vệ tôi.
Em thậm chí tuyên bố trước lớp:
“Ai dám vào cậu ấy tức là vào tôi!”
Tôi muốn tìm cơ hội gặp lại em, cấp ba tôi phải chuyển về quê học.
Lúc đó, tôi tưởng rằng em đã ở bên Trần Phi Dương, nên không dám liên lạc.
Nhưng…
Mọi chuyện đều có sắp đặt tốt nhất.
Bây giờ vẫn chưa muộn.
—
Ôn Miên đột ngột nhào vào lòng tôi, giọng mang theo chút nghèn nghẹn:
“Đồ ngốc, cậu đã nhận ra tôi từ đầu rồi đúng không? Sao không sớm?”
Tôi không trả lời, chỉ chằm chằm vào đôi môi ấy.
Tôi nhíu mày, giọng có chút hờn dỗi:
“Tháo niềng răng rồi? Sao không gọi tôi đi cùng?”
“Người đầu tiên thấy không phải tôi mà là chị tôi sao?”
Ôn Miên tròn mắt tôi, không thể tin nổi:
“Cái này mà cậu cũng ghen à?”
Tôi nhếch môi, giọng trầm khàn đầy nguy hiểm:
“Tôi không ghen… Tôi ăn em.”
Giây tiếp theo—
Tôi cúi xuống, mạnh mẽ khóa chặt đôi môi ấy.
…
Không còn những chiếc mắc cài cứng nhắc.
Không còn những dây thép vướng víu.
Lần này, tôi có thể tự do tiến vào, xâm chiếm từng góc nhỏ trong khoang miệng em.
Nụ hôn không còn gượng gạo, thăm dò, mà là nóng bỏng, cuồng nhiệt.
Tôi cảm thấy sự mềm mại, ngọt ngào như kẹo bông gòn.
Và cũng cảm thấy —
Cô ấy thực sự là của tôi.
—
Bên ngoài đêm đã khuya, trong căn phòng này, chuyện của chúng tôi… chỉ vừa mới bắt đầu.
01
Phiên ngoại – Góc của Chu Diệp
Ban đầu, tôi vốn dĩ định về lại căn hộ của mình.
Nhưng hôm nay thí nghiệm kết thúc quá muộn, tôi quyết định quay về ký túc xá ngủ tạm.
Không ngờ vừa vào phòng, một người cùng phòng chủ chào tôi.
Tôi liếc —
Tên này sao đã thấy muốn đánh thế nhỉ?
Nhìn kỹ lại…
Ồ, hóa ra là cái tên mà Ôn Miên từng thích hồi cấp ba.
—
Hắn ta buột miệng than thở:
“Dạo này có một từng học chung cấp ba thích tôi.”
“Nhưng mà ấy đeo niềng răng, xấu lắm.”
“Tôi đoán là sau khi tháo niềng sẽ đẹp hơn, bây giờ tôi đang phân vân, không biết có nên từ chối ấy hay không.”
Tôi nhạt, bình thản đáp:
“Đừng khó chính mình.”
“Cứ tôn trọng gu thẩm mỹ của cậu.”
“Một người đeo niềng răng trông không đẹp, cũng chưa chắc sau khi tháo niềng sẽ trở nên xinh đẹp.”
Nói xong, tôi còn cố ý đổi hình nền máy tính thành một xinh đẹp đang lộ răng đều tăm tắp.
Hắn ta màn hình một lúc, sau đó gật gù:
“Cậu cũng đúng.”
Sau đó, hắn ta hạ quyết tâm:
“Vậy nếu hôm đó ấy tỏ với tôi, tôi sẽ từ chối.”
Tôi khẽ nhếch môi, không gì thêm.
Tối hôm sinh nhật hắn ta
Ôn Miên thực sự đến.
May mà…
Cô ấy chưa kịp gì, hắn ta đã tự đá mình ra khỏi cuộc chơi.
Nhưng hắn ta và đám của mình chuyện quá khó nghe.
Tôi không nhịn , ra tay dạy dỗ bọn họ.
Lúc đó, cảm giác vừa tức giận, vừa đau lòng.
Cô mà tôi luôn cất giữ trong lòng, bị người khác xem thường, chế giễu như .
Tôi không thể tha thứ .
…
Nhưng—
Đêm đó, khi tôi hôn ấy.
Chỉ có trời mới biết tim tôi đã đập nhanh đến mức nào.
02
Phiên ngoại – Góc của Chu Diệp
Cuối cùng cũng có cơ hội đưa ấy về.
Tôi không nỡ chạy xe quá nhanh.
Muốn kéo dài thời gian ở bên ấy lâu thêm một chút.
Thậm chí, tôi còn hối hận vì không đạp xe đến.
Nếu đi xe đạp, từ đây về trường ít nhất cũng mất hai tiếng.
…
Hôm đó, ấy trông rất kinh ngạc khi biết rằng nụ hôn của tôi với ấy là lần đầu tiên.
Nhưng sự thật là mà.
Tôi giữ lại chỉ để dành cho ấy.
Không tin cũng không sao.
Tôi chỉ cần ấy chắc chắn tin vào điều này trong tương lai là .
—
Tối hôm đó, tôi gọi điện cho ấy.
Vừa nhấc máy, tôi đã nghe thấy ấy đang cãi nhau với cùng phòng.
Sau đó, tôi đột nhiên nghe thấy ấy khen tôi hôn rất giỏi, còn muốn luyện tập thêm với tôi.
…
Tôi biết ấy chỉ để chọc tức cùng phòng.
Nhưng mà…
Tôi vẫn thấy vui cực kỳ.
…
Tôi cảm thấy mình cần phải nghiên cứu thêm tài liệu về kỹ thuật hôn.
Lỡ như lần sau ấy không khen nữa thì phải sao?
03
Phiên ngoại – Góc của Chu Diệp
Tôi biết mỗi tháng ấy đều đến chỗ chị tôi để tái khám.
Vậy nên, tôi cố đến đây đợi ấy.
…
Nghĩ đến hôm đó, lúc ấy nhổ răng khôn—
Cô ấy nhăn mặt, méo miệng như một mèo nhỏ.
Thực sự đáng đến mức không lời nào có thể diễn tả.
So với ấy, kẹo bông gòn nhà tôi cũng không đáng bằng một phần vạn.
…
Hôm đó, tôi lén nhặt lại hai chiếc răng khôn của ấy.
Nghĩ thầm—
Nếu cuối cùng ấy không thích tôi, ít nhất tôi vẫn có hai chiếc răng này.
Vẫn coi như giữ một phần cơ thể của ấy, đúng không?
…
Khoan đã.
Hình như hơi biến thái?
Nhưng mà…
Cô ấy chắc sẽ không để ý đâu nhỉ?
Dù sao, tôi chỉ thu thập hai chiếc răng ấy không cần nữa mà thôi.
Chỉ thôi.
04
Phiên ngoại – Góc của Chu Diệp
Từ sau lần gặp ấy ở phòng khám, ấy cứ liên tục trốn tránh tôi.
Thậm chí còn chặn luôn WeChat của tôi.
Tôi không còn cách nào khác, đành phải đến tận lớp học tìm ấy để hỏi cho ra lẽ.
…
Không ngờ—
Cô ấy lại phồng má tức giận, thẳng thừng gọi tôi là “tra nam”.
…
Trời xanh chứng giám!
Tôi Chu Diệp, hai mươi mấy năm sống trên đời—
Chỉ thích mỗi mình ấy!
…
Tôi phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa nổi việc ấy tưởng tôi là trai của chị tôi.
Lại mất thêm một lúc lâu nữa để chấp nhận rằng—
Cô ấy là fan trung thành của chị tôi.
…
Nhưng mà—
Cô ấy đúng là có chuẩn mực đạo đức quá chính trực.
Tam quan siêu đỉnh.
Thế này thì càng thích hơn rồi, phải sao đây?
05
Phiên ngoại – Góc của Chu Diệp
Hôm nay, tôi lại nấu cơm cho ấy.
Sách có viết—
Muốn nắm giữ trái tim một người con , trước tiên phải chinh phục dạ dày của ấy.
…
Nhìn ấy cắm đầu ăn, từng thìa từng thìa đưa vào miệng, ăn ngon lành như thế—
Tôi bỗng muốn cả đời nấu cơm cho ấy.
Lúc tôi xong thí nghiệm, vô nghe thấy vài người học bàn tán sôi nổi về một video.
“Nhìn này kìa! Nhảy đẹp ghê!”
“Trời ạ, nụ này ngọt chết tôi luôn!”
Tôi tò mò liếc mắt qua màn hình.
Nhìn một lần—
Thấy có gì đó không đúng.
Nhìn lần thứ hai—
Đây chẳng phải là Ôn Miên sao?!
…
Khoan đã.
Tôi không phải người đầu tiên thấy ấy tháo niềng?!
Có một chút… mất mát nhẹ.
Nhưng mà, nghĩ lại—
Có lẽ ấy muốn tạo bất ngờ cho tôi.
A…
Tôi lấy đâu ra một lãng mạn thế này chứ?
Tôi quyết định đi thẳng đến ký túc xá tìm ấy.
Sau đó—
Hôn ấy thật sâu.
06
Phiên ngoại – Góc của Chu Diệp
Không ngờ Trần Phi Dương lại dai như đỉa.
Hắn ta vẫn còn tìm cách dây dưa với ấy.
Tôi định bước lên, tống cổ hắn đi ngay.
Nhưng đúng lúc đó—
Tôi nghe thấy Ôn Miên :
“Không cho phép cậu xấu trai tôi.”
…
Hai chữ “ trai”, từ miệng ấy thốt ra—
Sao nghe hay thế này?
Khoảnh khắc đó, tôi biết mình hoàn toàn xong rồi.
Tôi đã sa vào lưới này không lối thoát.
Nhưng mà—
Người đó là ấy.
Tôi cầu còn không , nguyện ý chìm đắm cả đời.
[Hoàn.]
Bạn thấy sao?