Hắn trầm ngâm một lúc, chống cằm thẳng vào ta.
Đối diện với đôi mắt ướt át như chó con, tim ta rung một chút.
Chỉ nghe hắn : "Gió có hẹn, hoa không lỡ. Hôm nay là sinh nhật ta, nàng có bằng lòng cùng ta đi dạo không?"
Hắn giả vờ cúi người, đưa tay phải ra trước mặt ta.
Giọng đặc trưng của thiếu niên khẽ chạm vào dây tim, một tiếng trong trẻo vang vọng trong vườn, như thể cùng cánh hoa xoay tròn rơi xuống từ không trung, khiến lòng người sảng khoái.
Ta đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào lòng bàn tay hắn, khẽ : "Ranh ma. . ."
11.
Đợi vết thương gần như khỏi hẳn, trong kinh thành mưa to liên tiếp năm sáu ngày.
Ta từng giả bệnh trước mặt người hầu mẫu thân phái đến, vốn muốn giả vờ trúng độc quá nặng để mẫu thân từ bỏ ý định, không ngờ lại khiến Hạ Thư tìm đến.
Hắn ta sai người chuyển từng thùng thuốc bổ vào, vẻ mặt khó xử.
"A Yến, xin lỗi, tính Triêu Dương là như , Thánh thượng sủng ái nên hơi kiêu ngạo, nàng ấy tuyệt đối không cố ý tính mạng nàng."
Ta ghê tởm bàn tay hắn ta đưa tới, nghiêng người tránh đi.
"Phò mã có biết ta trúng độc gì không?"
Hạ Thư ngẩn người, thẳng thắn : "Không biết."
Ta thẳng vào mắt hắn: "Ngươi thực sự không biết sao?"
Hắn ta vẻ mặt thê lương, Triêu Dương dùng độc gì sao hắn ta có thể không biết, ngày đó Hạ Khai Tễ đem lời khai của mấy kẻ hạ độc trình lên Thánh thượng, Thánh thượng đã xem, hắn ta thường hầu cận bên cạnh, đương nhiên cũng biết.
Nhưng hắn ta vẫn giải thích cho Triêu Dương: "Chắc chỉ là thuốc để thúc đẩy ta và nàng hoan hảo thôi. . . Triêu Dương từng , nếu nàng vào phủ, nhất định sẽ xem nàng như tỷ muội ruột thịt của mình. A Yến, nàng biết ta thích nàng, chẳng lẽ những gì nàng đối với ta trước đây chỉ là góp vui lấy lệ sao?"
Trên mặt Hạ Thư có vẻ khiêm nhường mà ta chưa từng thấy, hắn ta không ngừng cầu xin ta có thể đối xử với hắn ta như trước đây, thậm chí còn hứa hẹn.
"A Yến, bám vào Công chúa không phải ý muốn của ta. Nếu có ngày đó, nhất định nàng sẽ là thê tử duy nhất của ta."
Ta bị hắn ta quấy rầy đến phiền, : "Nhưng ta không cần."
Mặt hắn ta lúc xanh lúc trắng, lẩm bẩm: "Nhưng bọn họ với ta, nàng mãi mãi là của ta. . ."
Ta không kiên nhẫn ngắt lời hắn: "Con người ta, không thể vừa muốn cái này vừa muốn cái kia. Huống chi, cả đời này, ta tuyệt đối không thiếp."
Hạ Thư không cam tâm, ta chằm chằm vài cái, trong ánh mắt loáng thoáng có màu máu.
"Ta không , Hạ Khai Tễ thì sao?"
Nói xong, hắn ta bất ngờ xông tới, đẩy ngã ta xuống đất, không ngừng cọ xát vào cổ ta, hơi thở nóng hổi phả vào mặt ta, khiến ta muốn nôn.
12.
Đương lúc ta định chụp lấy chén trà dưới đất ném vào đầu hắn ta, thân thể bỗng nhẹ hẫng.
Hạ Thư rên rỉ một tiếng, ta ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đỏ ngầu.
Hạ Khai Tễ hoảng hốt đỡ ta dậy, khẽ hỏi ta có sao không, ta vỗ vai hắn, ra hiệu không sao.
Thấy ta thực sự không bị thương, hắn mới buông ta ra, quay sang đối mặt với Hạ Thư.
Vài đòn xuống, Hạ Thư liên tục lùi bước, gần như điên cuồng gào thét về phía ta.
"A Yến! Tại sao nàng không chịu tin tưởng ta? Ta thực sự muốn cưới nàng!"
Hắn ta thực sự không hiểu nổi, rõ ràng từ nhỏ đến lớn mọi người đều hắn ta sẽ bạch đầu giai lão với A Yến, hắn ta cũng đã chuẩn bị bảo vệ nữ tử xinh đẹp này cả đời, phụ thân lại nhất định muốn tác hợp hắn ta với Công chúa trong cung yến.
Rõ ràng trước đây trong mắt trong tim A Yến đều chỉ có hắn ta, giờ lại tươi với Hạ Khai Tễ, hoàn toàn không quan tâm đến nỗi đau trong lòng hắn ta.
Nghĩ , hắn ta không nhịn cay đắng.
Chắc chắn là vì bản thân chưa leo đủ cao, nếu có thể leo đến vị trí cao nhất, thì A Yến nhất định sẽ thuộc về hắn ta.
Nhưng hắn ta đã quên, khi Hoàng hậu hỏi hắn ta có người trong lòng không, hắn ta đã là "không có".
Bạn thấy sao?