Nắm Tay Chàng Cùng [...] – Chương 3

Ta Hạ Thư đang khúm núm phía sau nàng ta lạnh.

Người người đều Hạ Thư đem lòng ta sâu đậm, hắn ta vừa để mặc hai nhà Chu Thư đi khắp nơi tung tin hôn sự của chúng ta, lại vừa lén lút tiếp cận Triêu Dương đang thánh sủng, thử hỏi có gì là sâu nghĩa nặng?

7.

"Tuy ta bị các ngươi ép buộc vào Hạ gia thật, đó chỉ là cưỡng ép mà thôi. Huống chi phụ thân mẫu thân để ý thể diện, không muốn người khác biết nữ nhi độc nhất phải thiếp cho người khác, nên cũng chưa từng nộp văn thư nạp thiếp, vì ta với Hạ Thư chẳng có liên quan gì. Nếu các ngươi cứ ép buộc mãi, ta sẽ phơi bày chuyện này ra ngoài, để cả kinh thành đều biết những việc các ngươi đã ."

Vừa đến đây, ta lập tức ho dữ dội, mùi m.á.u tanh xộc lên cổ họng, khiến ta buồn nôn.

Cùng lúc đó, Hạ Thư cúi người hành lễ với Hạ Khai Tễ.

"Xin nhị thúc thông cảm. . ."

Chưa hết câu, toàn thân Hạ Khai Tễ tỏa ra hơi thở lạnh băng, chằm chằm mọi người trong phòng, từng chữ từng chữ thốt lên:

"Ích kỷ, giả dối đến cực điểm, tất cả cút hết cho ta!"

Hạ Thư mặt đỏ bừng, kéo theo Triêu Dương đang tức giận chạy trốn.

Mẫu thân căm hận ta, một câu "Đừng có hối hận", rồi tức giận bỏ đi.

Ta lạnh nhạt bà ta.

Ta biết, từ hôm nay ta không còn gia đình nữa. Nhưng ta không hối hận.

8.

Từ ngày đó, ta thực sự không quay về Chu gia nữa.

Người trong kinh thành đều đồn ta và Hạ Khai Tễ, thứ tử Hạ gia, có tư , lén lút qua lại. . .

Ta nghe thấy có chút buồn .

Những năm qua ta đã bị cha mẹ tạo thế khiến danh tiếng xấu xa từ lâu, giờ có tệ hơn chút nữa thì có gì khác biệt?

Chỉ có Lan Nguyệt, người cùng ta rời khỏi Chu gia, không nỡ hỏi ta: "Tiểu thư, từ nay về sau chúng ta đi đâu?"

Ta xoa đầu tiểu nha đầu, mỉm không gì.

Khi đó ta bị nhốt trong nhà, Hạ Khai Tễ có thể đưa ta đi.

Ta cũng đã từng tự hỏi mình, dù có rời khỏi Chu gia, lại có thể đi đâu?

Nhưng nghĩ lại, thiên hạ rộng lớn, nơi nào mà chẳng thể an thân?

9.

Thánh thượng biết nguyên do ta bị trúng độc từ Hạ Khai Tễ, không những quở trách Triêu Dương, nàng ta một năm bổng lộc, còn ban cho ta biệt viện để dưỡng thương. Vì thế ta ở lại chỗ Hạ Khai Tễ ba ngày, rồi chuẩn bị chuyển đến biệt viện.

Trước khi đi, ta mượn nhà bếp nhỏ của Hạ Khai Tễ, nấu một bát mì.

Chỉ có ta biết, hôm nay là sinh nhật hắn.

Năm đó ta cứu hắn từ trong hồ, hắn cứ thế bám theo ta. Ban đầu ta tránh né hắn không kịp, ngay cả những thứ hắn gửi tới cũng đều ném hết ra ngoài. Nhưng ngày đó ta vô để lộ muốn xem hoa đăng ở Lạc Dương, hắn lập tức tự thân phi ngựa đến Lạc Dương, mua hoa đăng do những thợ thủ công giỏi nhất gửi đến Chu phủ. Ta thấy chướng mắt, bảo tiểu nha đầu dập tắt đập nát những chiếc hoa đăng đó, hắn lại đỏ hoe mắt, cầm một chiếc hoa đăng sen màu hồng chặn ở cửa.

"A Yến, ta biết nàng không thích ta, hôm nay là sinh nhật ta, chưa từng có ai tổ chức sinh nhật cho ta, nàng giữ lại chiếc hoa đăng này không? Nếu thực sự phiền đến sự yên tĩnh của nàng, sau này ta sẽ không đến nữa. . ."

Giọng người trước mắt mang chút cầu khẩn, ta đứng ngẩn người không .

Hạ Thư quyết ép buộc ta, rất hiếm khi hạ mình dỗ dành ta. Đây là người đầu tiên hạ mình cầu xin ta như .

Nghĩ đến việc cha mẹ hắn mất sớm, tính cách quái gở, chắc chắn không có nhiều bằng hữu, trong lòng ta cảm thấy chua xót, nên đã nhận chiếc hoa đăng của hắn, cũng nhớ ngày sinh nhật của hắn.

10.

Một bát mì sinh nhật đơn giản, Hạ Khai Tễ ăn rất vui vẻ, ăn đến nỗi phát ra tiếng sột soạt.

Thấy ta chằm chằm, Hạ Khai Tễ dừng hành trẻ con của mình lại, véo nhẹ mũi ta.

Ta khẽ mỉm :

"Sinh nhật vui vẻ, Hạ Khai Tễ, hôm nay ngươi có điều ước gì không?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...