Nắm Tay Chàng Cùng [...] – Chương 2

Không biết từ khi nào, cả thành đều biết tiểu công tử Hạ gia sau này sẽ cưới ái nữ độc nhất Chu gia, phụ mẫu cũng vì thế mà từ chối tất cả những nhà đến cầu thân, trong đó có cả Hạ Khai Tễ.

Họ một lòng một dạ chờ ta đến tuổi cập kê, lập tức gả ta vào Hạ gia.

Nhưng đầu xuân năm nay, Hoàng hậu đã tâu lên Thánh thượng xin chỉ hôn cho Triêu Dương Công chúa, người chọn chính là Hạ Thư.

Từ lúc đó, lời đồn đại như thủy triều ập đến ta.

Các quý phụ trong kinh thành sau lưng ra sức chê nhà ta không giữ quy củ, bịt mũi tránh xa ta ba dặm.

Triêu Dương đố kị cảm sâu đậm giữa ta và Hạ Thư, tìm cách khó dễ cho ta khắp nơi.

Phụ thân chê ta vô dụng, không giữ Phò mã tương lai, đánh ta một trận nhừ tử.

Ta vốn tưởng mẫu thân sẽ thay ta chọn lựa lương duyên khác, bà ta lại thay đổi thái độ thân thiện thường ngày, uy h.i.ế.p lợi dụ, trong lời có ý muốn ta thiếp cho Hạ Thư.

Ngày đó giọng bà ta lạnh nhạt, như thể ta chỉ là một món đồ chơi.

"Triêu Dương Công chúa cũng đã đồng ý với ta, nếu ngươi đồng ý tiểu thiếp cho Phò mã, nàng ấy sẽ sắp xếp chức quan cho huynh trưởng ngươi ổn thỏa."

Ta kinh hãi!

Không đợi bà ta hết, lập tức lên tiếng ngắt lời.

"Mẫu thân, người phát điên rồi! Hạ Thư dù có nghìn tốt vạn hay, cũng không có đạo lý khiến ta phải chạy theo thiếp cho hắn ta! Huống chi đó là Triêu Dương Công chúa, tính khắc nghiệt hung hăng, thấy sai là báo thù, để nữ nhi cùng nàng ta cùng tòng một phu chẳng phải là đẩy nữ nhi vào chỗ c.h.ế.t sao?"

Ta lại tỉ mỉ bày tỏ sự việc này, cố gắng thuyết phục mẫu thân.

Nhưng bà ta lạnh nhạt xa cách, chỉ chậm rãi xoay xoay chén trà trong tay, lạnh lùng không .

Ta khẩn cầu đau khổ, bà ta vẫn không gì, giam ta suốt một tháng.

Cho đến ngày Hạ Thư và Triêu Dương Công chúa đại hôn, một cỗ kiệu nhỏ khiêng ta vào phủ Hạ gia.

Đợi đến khi tiếng đàn sáo bên ngoài viện vang lên, mới có bốn bà v.ú bưng một bát thuốc đen ngòm ép ta uống.

Họ tưởng là xuân dược, chỉ đợi ta và Hạ Thư đụng chạm da thịt, tự nhiên sẽ vào phủ Hạ gia.

Nhưng không ngờ bát thuốc này đã sớm bị Triêu Dương Công chúa đổi thành độc dược!

5.

Hạ Khai Tễ chăm vào giá y hồng nhạt của ta không gì.

"Hôm nay bát thuốc đó là do mẫu thân ta cùng Triêu Dương liên thủ ép ta uống. Chỉ là người trước muốn ta thất thân, người sau lại muốn mạng của ta! Nếu không phải ngươi cứu kịp thời, e rằng giờ này ta đã c.h.ế.t không toàn thây rồi."

Ta thở dài sâu một tiếng, dịu giọng cảm tạ hắn, giọng rất bình tĩnh, trong lòng đau đớn không ngừng.

Hạ Khai Tễ ta đầy không đành lòng, xoa xoa đầu ta.

Sắc thái bạo liệt từ đáy mắt hắn lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là sự hối tiếc khó dò.

Hắn khàn giọng: "Năm đó, ta đáng lẽ nên cưỡng ép cưới nàng."

6.

Lời vừa dứt, bên ngoài lại có tiếng ồn ào vọng đến, ta nhíu mày, mẫu thân xông thẳng đến chỗ ta.

"Hôn sự của nữ nhi là theo mệnh của phụ mẫu, sao ngươi dám loạn! Ngươi là khuê nữ chưa gả mà nằm trên giường của một nam tử xa lạ, còn muốn giữ thể diện gì nữa!"

Giọng bà ta gắt gỏng, lời lẽ cay nghiệt.

Ta mỉa mai bà ta, trong lòng không ngừng thóa mạ.

"Phụ thân và mẫu thân có thể vứt bỏ thể diện để gả nữ nhi đi thiếp cho người khác, phong cách gia đình như , sao nữ nhi lại không kế thừa chứ?"

Mẫu thân tức giận, không nhịn mà nguyền rủa.

Vì Hạ Khai Tễ đứng trước mặt ta, bà ta không thể kéo ta khỏi giường, chỉ đành đứng giữa phòng trừng mắt ta chằm chằm.

Triêu Dương lạnh lùng hừ một tiếng, nàng ta từ nhỏ sủng ái, ngay cả Thánh thượng cũng luôn đối xử ôn hòa, chưa từng nghe lời nặng nề nào.

Nhưng vì có Hạ Thư bên cạnh, nàng ta không dám quá hung hăng, miễn cưỡng nén giận, : “Chu Yến Tĩnh, ngươi đã hứa gả thiếp cho Phò mã.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...