Lục Ngọc : “Ồ ồ, chào chị dâu!” Nói xong, khóa sổ sách vào trong tủ nhỏ, : “Vừa hay có một chuyện, luôn canh cánh trong lòng em, em muốn nấu đồ ăn cho công trường!”
Ngày nào công nhân trong công trường cũng ăn đồ không có dầu nước gì, Phó Cầm Duy cũng ăn chung.
Ngày nào cũng mệt như thế, dinh dưỡng lại không đáp ứng, Lục Ngọc thật sự rất lo lắng.
Muốn nhận việc cơm nước ở công trường, lại không xuể, vừa hay chị dâu Từ tới.
Nghe Phó Cầm Duy từng khen, vợ của Từ Đại Nguyên giỏi giang, thích sạch sẽ! Tay nghề nấu nướng cũng không tồi.
Chị dâu Từ cũng nguyện ý tới phụ, : “Được!” Họ ngày nào cũng ăn cơm hộp ở công trường, nghe đám em chưa tới chiều đã đói meo rồi.
Đồ bán bên ngoài mục đích là kiếm tiền, đâu thể bỏ đồ ngon, đồ mình tự nấu tốt xấu cũng yên tâm hơn.
Lục Ngọc : “Chị dâu, nếu chị có thể nhận, mỗi tháng trả chị tám mươi tệ!” Được coi là mức lương cao ở Thâm Quyến rồi.
Chị dâu Từ nghe xong sợ muốn chế.t, đời này của chị ấy chưa từng tự mình kiếm tiền, đều là theo chồng chạy đông chạy tây, chăm lo cơm nước cho chồng gì đó.
Chị ấy đâu thể lấy tám mươi tệ chứ.
Chị dâu Từ : “Không cần trả tiền cho chị, nếu không chị ở nhà cũng phải .”
Lục Ngọc : “Vậy không , không thể để chị chịu ấm ức, một mình chị cũng không nổi, sau này em tuyển thêm hai người tới.”
Chị dâu Từ nghe còn muốn tuyển người, lại : “Vậy phải tốn bao nhiêu tiền?”
Tuy Từ Đại Nguyên nhà chị ấy từng kiếm tiền, đối nhân xử thế trượng nghĩa, luôn nuôi sống các em, trong tay cũng chẳng còn mấy đồng. Luôn sống cuộc sống nghèo khổ, không nỡ tuyển người.
Chị dâu Từ : “Như này đi, chị tìm mấy người tới , trả tiền hay không đều !”
Người mà chị ấy cũng đều là gia quyến theo tới.
Trước đây có một số việc nhẹ nhàng như đất gì đó cũng để mấy người họ . Còn có thể ở chung với chồng mình.
Nếu tới nấu cơm sẽ còn nhẹ nhàng hơn đến công trường bê gạch nhiều.
Hơn nữa là nấu cơm cho người của mình, chắc chắn dụng tâm hơn người ngoài tuyển vào.
Lục Ngọc : “Nghe chị dâu.”
Chị dâu Từ cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, : “Như này nhé, chị định một con số, ba người bọn chị mỗi người bốn mươi tệ.”
Ép tiền xuống như , cho dù kiếm bốn mươi, mọi người cũng sẽ biết ơn, luôn tốt hơn là không kiếm đồng nào.
Lục Ngọc : “Chị dâu vất vả rồi.”
Chị dâu Từ : “Không vất vả!” Sau đó chị ấy liền ra ngoài tìm người, những gia quyến đó nghe còn có thể kiếm tiền, cũng rất tích cực.
Tối đó, Lục Ngọc chuyện này cho Phó Cầm Duy nghe.
Phó Cầm Duy hoàn toàn ủng hộ, những năm nay, Lục Ngọc chiều hư, miệng kén chọn, bây giờ thật sự chỉ vì dán miệng nên mới ăn đồ bên ngoài.
Sau ba ngày, việc nấu nướng ở đây chính thức bắt đầu.
Buổi trưa, khi công nhân trong công trường có hơi chán nản việc.
Đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, hơn nữa từ xa tới gần, giống như mọc chân , ra sức chui vào trong mũi họ.
Đều ở đó hỏi: “Mùi gì ?”
Từ Đại Nguyên đội mũ bảo hiểm công trình màu vàng : “Vợ của Phó tổng duyệt tiền, chị dâu các cậu tới nấu ăn. Sau này, chuyên môn nấu cơm cho chúng ta.”
Các công nhân nghe lập tức tươi: “Ây dô, thế thì tốt quá rồi.”
“Ngày nào cũng ăn cơm hộp công trường, không bỏ dầu muối, tới chiều đã không có sức mà rồi.”
Từ Đại Nguyên tức giận lại buồn , vội vàng đá đít người chuyện đó một cái: “Các cậu không có sức thì không có sức, đừng có đổ cho đồ ăn.”
Đám công nhân này đều là ấy dẫn từ quê nhà tới, bình thường hi hi ha ha cũng không giận, : “Thật đó, nếu cơm canh ngon, một mình em ăn hai phần cơm, hai phần việc.”
Từ Đại Nguyên hừ một tiếng: “Cậu cứ chém.”
Mặt trời gắt gỏng, cộng thêm mùi thơm quá mê người, họ đều mong mỏi ăn cơm.
Đợi tới khi thật sự ăn cơm, người ở công trường đều cả kinh, thế mà lại có thịt.
Lục Ngọc mua xương gà ở chợ bán sỉ, chặt khúc hầm khoai tây. Thịt trên xương gà này cũng có không ít.
Hơn nữa một nửa đều là xương gà, mỗi người đều có phần.
Bạn thấy sao?