Lục Ngọc muốn lấy ra ba mươi vạn đầu tư, đầu tư mấy nhánh, kiếm chút tiền.
Phó Cầm Duy : “Được, chuyện này em quyết đi.” Dù sao kiếm tiền không phải để tiêu sao.
Lục Ngọc hỏi: “Như thế nào, phun hết trong nhà rồi?”
Phó Cầm Duy : “Ừm, hỏi thăm một chút rồi, đường ống ở đây theo chuỗi, sâu sẽ thuận theo đường ống bò tới. Vừa nãy đã gọi thợ, bịt hết lỗ trong nhà lại, sau đó lại phun thuốc, có thể sẽ còn một ít!”
Lục Ngọc : “Dọa chế.t em!”
Phó Cầm Duy : “Không cần sợ, nếu thực sự không thì chúng ta đổi căn nhà khác!”
Lục Ngọc : “Anh khờ rồi à, nhà này đều là người bản địa xây xong liền cho , dĩ nhiên là dùng tiêu chuẩn kém nhất để xây!” Thuê nhà khác cũng như .
Phó Cầm Duy : “Không thì chúng ta cũng mua miếng đất, tự mình xây nhà đi.” Phó Cầm Duy rất xót Lục Ngọc.
Chỗ Lục Ngọc sống đều thoải mái rộng rãi, bây giờ hai người chen chúc ở đây, thì không sao, trước đây ở xưởng trải chiếu dưới đất cũng ngủ .
Nhưng lại không nỡ để Lục Ngọc theo chịu khổ.
Cộng thêm lần này xuống phía nam là chủ trương của Phó Cầm Duy, càng muốn chăm sóc tốt vợ hơn.
Lục Ngọc : “Đất dễ mua như thế?”
Phó Cầm Duy : “Anh đã hỏi thăm xong rồi, ở đây vẫn đang bán đất!” Từ khi có suy nghĩ này, đã bắt đầu hỏi thăm.
Trước đây Phó Cầm Duy xưởng trưởng, biết ăn , người bình thường thật sự không lại.
Nơi này là đặc khu kinh tế, rất nhiều người tới đều nhắm vào kiến thiết.
Không chỉ thương nhân lớn cần đất, thương nhân nhỏ cũng đang khoanh vùng.
Người tới đãi vàng nhiều, nhà đã không đủ nữa. Xây nhà thu tiền không phải rất tốt, bây giờ cục đất đai đã phê không ít đất rồi.
Lục Ngọc dao , xây nhà ở đây, nghe rất vĩ mô. Cô : “Chúng ta mua thì đừng chỉ xây cho mình. Hay là xây nhà lầu, tới lúc đó sống ở nhà lầu của mình, hoặc cho hoặc bán đều .”
Phó Cầm Duy : “Được, sau này nghiên cứu thêm!” Vừa hay bây giờ cũng không biết gì.
Muốn mở xưởng còn phải ra ngoài khảo sát nhiều lần, hiện giờ có một cơ hội như , có thể thử.
Lục Ngọc : “Vậy em khoan bày sạp đã, đi cùng !”
Phó Cầm Duy tới vội vã, một thân một mình có nhiều chỗ không tiện, năng lực quản lý của Lục Ngọc mạnh, có thể phụ giúp nhau một chút.
Lục Ngọc càng chu đáo, Phó Cầm Duy càng ảo não: “Để em ấm ức rồi!”
Lục Ngọc : “Có gì mà ấm ức chứ, em cảm thấy nơi này rất tốt.”
Phó Cầm Duy vốn có hơi do dự, thấy Lục Ngọc như , trong lòng an ổn hơn chút.
Nếu đã quyết định rồi, định đến cục đất đai hỏi thử.
Chính vì khai phóng đặc khu, đất lập tức đáng tiền, ngay cả những khu cỏ mọc um tùm kia cũng trở thành cái bánh thơm.
Hiện giờ, nơi hẩm hiu như cục đất đai đã sắp bị người tới mỗi ngày giẫm nát bậc cửa.
Lúc Lục Ngọc vào, thế mà thật sự hỏi thăm ba miếng đất.
Nhìn vị trí đất, và khu vực trên bản đồ, còn đang ở khu khai , khu khai đã thổ khởi công khác đã sớm hết chỗ rồi. Nhưng nơi này cũng không xa!
Nghe năm sau sẽ hoàn toàn khai nơi này. Lục Ngọc lộ trình đạp xe đạp ba mươi phút, hơn nữa trong ba miếng đất có một miếng hai nghìn mét vuông, rất vuông vức.
Chính là miếng đất quy hoạch xây lầu.
Diện tích này rất ngượng ngùng, nhà đầu tư lớn không trúng, nhà đầu tư cá nhân lại không mua nổi.
Lục Ngọc hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Nhân viên công tác giá niêm yết ba mươi vạn, một trăm rưỡi một mét vuông.
Lợi ích duy nhất chính là nơi này là đất hoang, không có người, nếu là nhà trệt dọn dẹp lại còn khá phiền phức.
Lục Ngọc với Phó Cầm Duy nhau, đều cảm thấy nơi này không tồi.
Bây giờ cục đất đai chỉ coi nơi này là xó xỉnh, giống như miếng thịt vụn, ném ra cũng không tiếc.
Nhưng nơi này là tuyến 1 trong tương lai, không có miếng đất nào không đáng giá.
Không ngừng về tương lai, nếu có miếng đất này, rất lợi , đây có thể xây ba tòa nhà lầu năm tầng. Vị trí cũng vuông vức.
Lục Ngọc : “Hay là chúng ta mua đi!”
Phía sau họ cũng có người tới xem đất.
Bạn thấy sao?