Nhưng từ nhỏ cậu đã lớn lên trong thôn, sống cùng một bầy trai, đánh nhau cũng là kỹ năng có sẵn, nếu thật sự có người chọc cậu, ai ức hiếp ai còn chưa biết.
Tiêu Thái Liên : “Mẹ thấy các con về không phải để thương lượng với chúng ta, chỉ là tới thông báo, cho dù chúng ta không đồng ý cũng phải đồng ý.”
Bây giờ Tiêu Thái Liên càng lớn tuổi, tính khí càng khó ở, bình thường không ai dám chọc bà.
Bà không đồng ý để cháu trai đi học con trai và con dâu đều đồng ý, ngay cả cháu trai út cũng không đồng lòng với bà, bà không vui.
Bà không ngăn cản chuyện này, càng tức giận.
Phó Cầm Duy : “Mẹ!”
Chị ba Phó cũng ở bên cạnh khuyên: “Đúng đó mẹ, mẹ cũng phải để thằng bé đi rèn luyện, giống như diều hâu trên núi, nếu không đẩy nó một cái, sao có thể giang cánh bay chứ?”
Chị hai Phó cũng ở bên cạnh : “Bây giờ thời đại đã khác, bọn trẻ đều phải tự mình xông pha, không thể sống cả đời dưới đôi cánh của cha mẹ !”
Bây giờ chị hai Phó quản lý trong thành phố, nhiều năm qua đi, kiến thức cũng cao hơn hẳn. Bây giờ các con của chị ấy cũng đều đón vào huyện đi học, trong nhà có ví dụ là Phó Cầm Duy, đi học thay đổi vận mệnh, chị ấy cũng ép các con học.
Chị ba Phó thấy sự thay đổi của chị hai, trong lòng có chút ngưỡng mộ. Ai có thể ngờ, Lúc đầu nhà chị ba chia căn nhà ngói to này, ruộng trong nhà cũng cho chị ấy, đã chiếm hời từ việc chia nhà.
Nhưng không ngờ sau khi nhà chị hai ra ngoài lăn lộn cùng Lục Ngọc, nghe tháng nào cũng kiếm không ít, đàn ông cũng không kiếm nhiều bằng chị ấy.
Bây giờ cũng trọng hơn.
So sánh như , tuy chị ấy có căn nhà ngói to, cũng thua mất. Sớm biết đã đổi với chị hai, không giành ruộng đất trong nhà như thế nữa.
Nhặt hạt vừng ném dưa hấu!
Anh cả Phó : “Các em gọi bọn về rốt cuộc là vì sao?”
Anh cả hỏi , lại kéo lực ý của tất cả mọi người về, đúng , trước đó Phó Cầm Duy rất chính thức, bảo người có công việc đều xin nghỉ một ngày.
Chắc chắn không phải chuyện con trai học ở đâu.
Phó Cầm Duy : “Em với Lục Ngọc đã nghiên cứu qua, Lục Ngọc ở huyện có bốn tiệm, trong đó chị cả và chị dâu hai lần lượt quản lý mỗi tiệm, tặng tiệm đó lại cho các chị!
Chị hai, chị dâu cả và chị dâu ba, hai tiệm ma lạt thang còn lại là của hai chị.
Còn lại một người, em với Lục Ngọc sẽ giúp chị mở một tiệm, hoàn toàn thuộc về chị! Kiếm tiền cũng quy về chị, nhân viên chị cũng tự mình .”
Tiệm ma lạt thang kiếm tiền là điều ai cũng biết, những năm qua, bao nhiêu người theo, vẫn không gì, thời gian dài, chị cả và chị dâu hai cũng biết, bí quyết điều vị nằm ở đâu.
Họ vẫn luôn cẩn trọng quản lý giúp Lục Ngọc, việc ăn kiếm tiền như , đối với họ mà , chính là gà mái đẻ trứng vàng.
Nói cho người là cho như , họ không dám tin. Nhưng lại có chút mong đợi, nếu là thật thì phát tài rồi.
Nhất thời, tất cả mọi người đều không dám thở.
Chị cả với mọi người đưa mắt nhau, : “Đang yên lành vì sao phải như , là ai gì rồi sao?”
Lục Ngọc : “Không có ai gì, chẳng qua muốn chia đồ ở đây lại!”
Phó Cầm Duy : “Em với Lục Ngọc định xuống phía nam, việc ăn ở đây cũng không nữa, phân tốt không chảy ruộng ngoài, hi vọng mọi người đều có thể kiếm tiền.”
Mối ăn kiếm tiền như cho là cho. Hai người đều không cảm thấy đáng tiếc, Lục Ngọc biết nhiều công thức nấu ăn như , Phó Cầm Duy từ bàn tay trắng tới xây dựng xưởng, những thứ này đều là tài phú mà người khác không lấy đi .
Huống hồ hai người kiểm kê tài sản trong tay, không tính nhà ở tỉnh, trong tay có hơn tám mươi vạn.
Hai vợ chồng Phó Cầm Duy sắp đi, đây là tin tức bùng nổ: “Muốn đi đâu?”
Lục Ngọc : “Có thể sẽ đến làng chài phía nam!”
Nơi đó họ thường nghe thấy trong máy thu thanh và trên mặt báo, dường như chỗ nào cũng có cơ ngộ kiếm tiền.
Nhưng người vứt bỏ hết tích lũy của mình như họ thật sự không nhiều.
Bạn thấy sao?