Lục Ngọc mua nhà ở tỉnh cho người nhà, người trong thôn vừa nghe nợ hai mươi năm, thôn dân đều : “Vậy ngủ cũng không yên giấc rồi!”
“Có gì mà không yên giấc, chị ngân hàng cho tiền , người ta còn ngủ ngon kìa!”
“Cũng lớn gan quá rồi, nếu trả hết tiền cũng đã bao nhiêu tuổi rồi!”
“Thứ như nhà ở cũng sẽ không hỏng, mình không ở còn có con trai, con trai sau này còn sinh cháu, ây dô, khi nào tôi có thể có nhà ở tỉnh chứ!”
“Bà có trong mơ ấy!”
Người thông minh trong thôn cũng không ít, đều biết Lục Ngọc không phải người bình thường.
Lúc đầu Lục Ngọc không cho họ cho vay, họ không nghe , quả nhiên xảy ra chuyện rồi!
Xem những năm qua, Lục Ngọc chưa từng chuyện gì không đáng tin cả.
Lần này mua nhà cho chị , chị dâu, người trong thôn cũng không ngồi yên nữa!
Họ không biết đưa ra quyết định, có thể đi theo phía sau người ta, Lục Ngọc chắc chắn sẽ không gài người nhà.
Cộng thêm trong thôn chân vịt cay, rau củ trái vụ cũng có chút tiền, một nhà góp lại vẫn mua căn nhà.
Vội vàng đi tìm Tiêu Thái Liên và mẹ Lục thương lượng, hỏi có thể nhờ họ tiện thể hỗ trợ không.
Tiêu Thái Liên không muốn ôm chuyện, sau này lãi thì thôi, nếu lỗ tiền lại quay lại oán bà.
Ai biết người trong thôn cũng thành khẩn, thấy Tiêu Thái Liên không muốn, vội vàng bày tỏ thái độ: “Thím, chỉ giúp chúng tôi mua là , cho dù không lãi, chúng tôi có căn nhà ở tỉnh, ra cũng có mặt mũi hẳn, hơn nữa nhà vĩnh viễn là nhà!”
Tiêu Thái Liên thấy mọi người thành khẩn như , với Lục Ngọc một tiếng, Lục Ngọc : “Mua nhà không phải chuyện nhỏ, mọi người có thể đến đó xem thử!” Sau đó còn cho một địa chỉ ở tỉnh, bảo họ tự mình tới xem.
Mua hay không họ tự quyết định.
Lục Ngọc đã cho địa chỉ, mấy người có lòng mua nhà trong thôn mua vé tàu lửa tới xem, tổng cộng có năm hộ.
Người trong thôn đều đợi họ về.
Đợi một ngày rưỡi, đám phụ nữ này mới về, người trong thôn vội đi lên hỏi: “Như thế nào? Tốt không?”
Các thím đó nghe hỏi, mắt đều phát sáng: “Tốt, nam bắc thông thoáng, trong nhà còn có nhà vệ sinh, dưới lầu chính là trạm xe, đi mấy bước là có chợ, đợi chúng tôi mua nhà xong dọn dẹp lại, vụ thu kết thúc, tôi phải đến ở mấy hôm.”
Người trong thôn nghe càng rung : “Bao nhiêu tiền?”
“Tôi với Tiểu Hạ giành hai căn tám mươi mét vuông cuối cùng ở lầu hai, bọn họ mua căn sáu mươi mét vuông, trả trước đều là năm trăm, trả góp tôi mỗi tháng ba mươi hai, bọn họ mỗi tháng hai mươi lăm!”
Họ mua xong, những người khác trong thôn cũng dao , tối đó, hơn nửa thôn đều không ngủ, suy nghĩ chuyện vào tỉnh mua nhà!
Chuyện Lục Ngọc vào tỉnh mua nhà hoàn toàn hot lên trong thôn.
Thôn nghiên cứu tới nghiên cứu lui, cuối cùng ngoài năm người mua nhà đầu tiên, sau đó chỉ có ba người mua theo!
Đều biết nhà ở tỉnh tốt, suy nghĩ phổ biến của mọi người là mua nhà xong nhất định phải tới ở, họ cũng không vào tỉnh, tại sao phải mua?
Hơn nữa giá cả rất đắt, trả trước phải trả tận mấy trăm không , mỗi tháng còn phải trả tiền, điểm này đã khiến rất nhiều người lui bước.
Thực ra mọi người gom góp lại vẫn có, chỉ là tiếc, muốn giữ tiền trong tay.
Chuyện này truyền đi, Lục Ngọc cũng nghe , không quan tâm, : “Mua nhà là chuyện lớn, mọi người suy nghĩ cẩn thận cũng là bình thường!”
Đại khái là có bóng ma tâm lý cho vay lần trước, bây giờ mọi người không dám đầu tư.
Đặc biệt là bà cụ Hàn, sau khi bác Lục điên, tiền của bà cụ Hàn hoàn toàn mất trắng, chỉ cần nghĩ tới chuyện này là khóc, hai nghìn tệ lận.
Con cháu trong nhà đều oán bà ta, hết cách chỉ đành chia nhà ra, hoàn toàn đuổi bà ta xuống khỏi vị trí chủ gia đình.
Bây giờ bà cụ Hàn đều không ra khỏi cửa, cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhạo bà ta.
Lục Ngọc nhận điện thoại của Phó Chi, Phó Chi siêu thị của bà ấy khai trương rồi, mời họ tới chơi.
Bạn thấy sao?