Ở đây căn nhà nào cũng rất lớn, thiết kế cũng hợp lý, bố cục vuông vức.
Sau đó tới chỗ Lục Ngọc quan tâm nhất: “Bao nhiêu tiền?”
Chị bán nhà : “Nhà chỗ chúng tôi bốn nghìn tám cho tám mươi mét vuông, bốn nghìn cho sáu mươi mét vuông.”
Lục Ngọc nghe xong, cuối cùng cũng hiểu vì sao mọi người cảm thấy nhà đắt rồi.
Lương công nhân trong tỉnh cao hơn một chút, cũng chỉ tám mươi tệ một tháng, phải mấy năm không ăn không uống mới có thể mua căn nhà.
Trước đây họ đều phân nhà, cho dù muốn mua cũng chỉ là muốn tiêu chút tiền.
Không ngờ họ mở miệng đã đòi bốn nghìn tám.
Lục Ngọc hỏi: “Ở đây là quyền sở hữu tài sản cá nhân nhỉ!” Có nhà thuộc quyền sở hữu tập thể, quy hoạch không rõ ràng, sau này bất luận muốn bán hay muốn cho đều khá phiền phức.
Chị bán nhà lập tức : “Cô thật chuyên nghiệp, ngay cả cái này cũng biết, không sai, chỗ chúng tôi là quyền sở hữu cá nhân!”
Lục Ngọc : “Hỏi thăm một chuyện, mua nhà sẽ tặng hộ khẩu sao?”
Chị bán nhà ngẩn ngơ, sau đó : “Không có!” Nhưng lấp lửng.
Phó Cầm Duy nãy giờ vẫn luôn im lặng, thấy thái độ có hơi ngượng ngập, lập tức xã giao.
Dù sao Phó Cầm Duy cũng là người xưởng trưởng, bản lĩnh xã giao rất lợi .
Chị bán nhà này thấy không giấu , chỉ đành : “Ông chủ chúng tôi lấy mười hộ khẩu, muốn rút thăm trúng thưởng, bị người ta đồn mua nhà sẽ tặng, rất nhiều người tới hỏi, sau đó không nữa!”
Tổng cộng chỉ có mười suất, lấy đâu ra tặng.
Những người muốn mua cũng đều vì hộ khẩu mà tới, vừa nghe không tặng nữa, mọi người cũng không mua nữa.
Lục Ngọc : “Ở đây có tầng ba và tầng bốn không?” Tổng cộng năm tầng lầu, tầng ba và tầng bốn là tầng hoàng kim, vừa không có vấn đề tắc nghẽn cũng không tồn đọng các vấn đề như mưa dột…
Hơn nữa không có nhiều chiêu trò bán nhà như thế, sau này muốn mua một tầng tốt còn phải thêm tiền.
Bây giờ thì không, tới trước trước.
Giá bán bốn nghìn tám này khiến người ta vọng mà dừng bước, nhà bán ra lẻ tẻ bảy tám căn, phần lớn đều còn.
Chị bán nhà đưa cho Lục Ngọc một danh sách, bên trên không có đánh móc đều là còn.
Lục Ngọc biết rõ qua một thời gian nữa, đợi thị trường thức tỉnh, nhà ở đây sẽ hot, đừng bốn nghìn tám, cho dù là bốn nghìn tám vạn cũng không mua .
Loại chuyện nhặt hời này sao lại nương tay, mang tổng cộng mười bốn vạn.
Nhà tốt, vị trí đẹp, giá cũng không tồi, chỉ là không tặng hộ khẩu.
Lục Ngọc thương lượng với chị bán nhà: “Mua thêm vài căn, có thể giải quyết hộ khẩu cho chúng tôi không?”
Chị bán nhà cũng có hơi dao , dù sao bán nhà có phần trăm hoa hồng.
Nhưng hộ khẩu là ông chủ quyết, ta cũng không quyết định .
Nhưng Lục Ngọc chịu mua thêm vẫn có hơi hấp dẫn ta: “Cô có thể mua mấy căn?”
Lục Ngọc cầm danh sách, đánh chọn hết vào tất cả nhà tám mươi mét vuông ở tầng ba và tầng bốn, tổng cộng mười bốn căn, cuối cùng lại tính thêm nhà ở tầng hai vào, tổng cộng hai mươi tám căn, mua hết cũng chưa tới mười bốn vạn.
Nói: “Nếu có thể giải quyết hộ khẩu của gia đình ba người chúng tôi, hai mươi tám căn này tôi mua hết! Hôm nay có thể thanh toán.”
Chị bán nhà đần ra, từng thấy người mua nhiều nhà như , chưa từng thấy ai hào khí như .
Hai mươi tám căn nhà.
Chị bán nhà : “Hộ khẩu để tôi lo!”
Nếu bán , phần trăm hoa hồng của ta có thể hơn một vạn, sự sai khiến của lợi nhuận này đừng có hộ khẩu, cho dù không có, ta cũng phải nhờ quan hệ giải quyết.
Sau đó giống như chiến sĩ gõ cửa phòng ông chủ, chưa tới năm phút, ông chủ theo ra: “Vinh hạnh vinh hạnh! Các người chỉ cần giải quyết hộ khẩu thì mua hai mươi tám căn nhà, có phải thật không?”
Lục Ngọc gật đầu.
Ông chủ nghe thở phào: “Được.”
Ông chủ này có chút bối cảnh, cho nên mới có thể lấy khu vực tốt như , chỉ là bán nhà gần hai tháng, vẫn không khai trương mấy.
Hôm nay gặp khách hàng lớn, tuyệt đối không thể để họ chạy mất.
Bạn thấy sao?