11
Tiếng chuông cửa vang lên.
Vừa kết thúc cuộc gọi, phản xạ đầu tiên của tôi là nghĩ Hứa Khả đang chuẩn bị cho tôi một bất ngờ.
Tôi háo hức mở cửa —Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Cùi Duệ đang lảo đảo dựa vào khung cửa, lộ ra nụ đơn: “Vợ ơi, sao em không chịu về nhà?
Anh vẫn luôn chờ em.”
Tôi cầm lấy cây gậy điện chống trộm đặt ở cửa, lạnh lùng đáp:
“Anh nhớ nhầm rồi. Chúng ta đã ly hôn năm năm rồi.”
“Không ly hôn! Đừng ly hôn!”
Anh ta đột nhiên kích , nắm chặt tay tôi, mạnh mẽ đẩy cửa xông vào.
Tôi không chút lưu , chích thẳng cây gậy vào người ta:
“Đồ thần kinh!”
Luồng điện mạnh khiến Cùi Duệ rên lên một tiếng, ngã gục xuống — vừa khéo đè lên người tôi.
Dù nửa tỉnh nửa mê, ta vẫn siết lấy eo tôi như thể một miếng cao dán chết bám, không chịu buông.
Tôi mặt lạnh như tro tàn.Chán ghét.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình ghét một người đến .
Cùi Duệ lẩm bẩm, vùi mặt vào vai tôi: “Vợ ơi, thật sự rất nhớ em…
Năm năm qua từng khoảnh khắc đều hối hận vì quyết định năm đó.
“Cho một cơ hội đi… Để em giống như em từng , không?”
Tôi cứ ngỡ mình đã có thể thản nhiên đối mặt với ta.
Thế mà, chỉ một câu , vẫn dễ dàng đâm thủng trái tim tôi.
Một nỗi buồn âm thầm lan rộng trong lòng.
Cho bản thân mình của những năm tháng trước kia.
Khi đồng hành cùng Cùi Duệ trong những ngày tháng dài dằng dặc, tối tăm không thấy hy vọng của quá trình phục hồi chức năng, vào lúc cha mẹ ta cũng chuẩn bị buông xuôi, thứ duy nhất giúp tôi kiên trì đến cuối cùng chính là âm thầm, không dám thành lời.
Năm tôi học lớp 9, dì dẫn Cùi Duệ đến trường lựa chọn học sinh cần hỗ trợ đặc biệt.
Vì phải quá nhiều việc nhà, thời gian học tập bị chiếm dụng, thành tích của tôi không nổi bật.
Tôi ăn mặc lôi thôi, gương mặt rụt rè, nấp kỹ trong đám đông.
Tôi không đặt quá nhiều hy vọng sẽ chọn để tiếp tục đi học.
Cha mẹ tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.
Họ mong tôi sớm nghỉ học để vào nhà máy công nhân, lấy tiền nuôi em trai học tiếp lên thị trấn.
Cùi Duệ đứng giữa và dì, khoác trên người bộ quần áo đẹp nhất, như một tiểu vương tử.
Ánh mắt cậu ấy lướt qua đám người, rồi dừng lại trên người tôi.
Ngay sau đó, tên tôi viết vào danh sách.
Dì hỏi cậu ấy vì sao chọn tôi.
Cùi Duệ nhún vai:
“Quần áo bé ấy rách nát nhất. Chúng ta chẳng phải đang tìm người cần giúp đỡ nhất sao? Cô bé rất phù hợp.”
Sợ phí mất suất học bổng, tôi lấy hết can đảm tìm đến Cùi Duệ, cha mẹ tôi sẽ không cho phép, tốt hơn hết là đổi người khác đi.
Cùi Duệ nghi hoặc tôi: Tại sao em không phản kháng?”
Phản kháng sao?
Tôi chưa từng nghĩ tới việc phản kháng.
Dù sao, cha mẹ đã sinh thành nuôi dưỡng tôi, việc tôi báo đáp họ là điều hiển nhiên.
Nghe tôi , nét mặt Cùi Duệ tràn đầy vẻ không thể tin nổi: “Em là người từ thời nhà Thanh sao?
Sinh em ra là quyết định của cha mẹ em, còn chuyện nuôi dưỡng, em vàng vọt ốm yếu thế này, còn không cho đi học cấp ba, mà gọi là nuôi dưỡng tốt à?”
Tôi cứng họng, không biết đáp thế nào.
Cùi Duệ tôi chăm : “Anh đã cho em cơ hội rồi. Nếu ngay cả bản thân em cũng từ bỏ chính mình, thì chẳng ai có thể cứu em. Anh hỏi lại lần nữa, em muốn từ bỏ thật sao?”
Khoảnh khắc đó, tôi không thốt nên lời từ bỏ.
Cậu ấy chính là ánh sáng, chiếu rọi cả thời niên thiếu của tôi. Cũng là khát vọng xa vời mà tôi không dám mơ tới.
Cho nên, ngay cả khi là một cuộc hôn nhân không , tôi vẫn ngọt ngào chấp nhận.
Nhưng, nếu mãi mãi không có , tôi sẽ không sa vào đó, không thể tự thoát ra.
Chỉ tiếc rằng, Cùi Duệ lại từng cho tôi hy vọng, rồi trong lúc tôi hạnh phúc nhất, đột ngột đánh vỡ nó.
Khi tôi thấy những video, những bức ảnh về Thẩm Giai Tuyết trong điện thoại ta, nỗi sợ hãi chia ly đã cuộn chặt lấy tôi.Tôi mất ngủ suốt một thời gian dài.
Anh ta về nhà mỗi ngày, không hề phát hiện ra điều đó. Chúng tôi ngủ chung giường, mỗi người mơ một giấc mộng khác. Chúng tôi, đã trở thành hai kẻ xa lạ thân thuộc nhất.
Thì ra, ngay cả khi biết tôi ta đến thế, ta vẫn lựa chọn dẫn Thẩm Giai Tuyết đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng : “Anh đã tìm thấy đích thực.”
Tôi chưa từng kể với ai, rằng khoảnh khắc đó, cả bầu trời trong tôi như sụp đổ.
Tôi buộc phải tìm việc gì đó để , nếu không, nỗi đau sẽ như dây tơ ký sinh, vắt kiệt toàn bộ sức sống của tôi. Tôi sẽ chết mất.
May mắn là, tôi đã vượt qua.Cùi Duệ lảm nhảm mấy câu rồi im bặt.
Tôi kéo ta lên sofa, tìm điện thoại của ta.
Tôi gọi cho tài xế, nhờ lên đưa ta về.Lúc bị tài xế dìu đi, Cùi Duệ vẫn liên tục gọi tên tôi.
Tôi không mảy may lòng: “Giúp tôi nhắn với sếp của , nếu còn tái phạm, tôi sẽ báo cảnh sát.”
12
Sáng hôm sau, chuông cửa lại vang lên.
Tôi cau có kéo cửa, sẵn sàng nổi giận: “Anh còn chưa chịu thôi à ——”Chưa hết câu, trước mặt tôi là Hứa Khả đang dang tay, nở nụ rạng rỡ như ánh mặt trời:
“Vợ , surprise!”Sau lưng ấy là một chiếc vali rất lớn.
Tôi mở ra xem —Bên trong là chiếc váy cưới tôi từng gửi cho ấy xem.
Hứa Khả dịu dàng : “Em thích mà, phải không?
Em thích gì, đều muốn dành cho em.Chọn lựa khiến em đau đầu, không nỡ để em chịu khổ.”
Hứa Khả ngồi trên sofa, ánh mắt cong cong, tôi tít mắt:
“Nếu em còn muốn thêm chiếc nào khác, chúng ta có thể tìm người thiết kế riêng.
Chỉ là hơi gấp, sợ không kịp cho đám cưới của chúng ta.”
“Đều là lỗi của .
Vừa nghe em đồng ý cầu hôn, đã không nhịn mà muốn cưới em ngay lập tức.
Hay là… một tháng sau mình tổ chức trước một lần, sau đó chuẩn bị kỹ càng, rồi tổ chức thêm lần nữa?”
Anh không thiếu tiền mua mấy bộ váy cưới, sự chân thành này lại khiến tôi cảm .
Tôi không để ý đến những lời luyên thuyên của .
Với tôi, hình thức lễ cưới không quan trọng, chỉ cần hai người thật lòng nhau mới là điều quan trọng nhất.
Lần kết hôn trước của tôi, từng là “đám cưới thế kỷ”. Nhẫn cưới khi ấy cũng do nhà thiết kế hàng đầu thế giới tự tay ra.
Nhưng Cùi Duệ chưa từng một lần đeo nó.Còn Hứa Khả, trên ngón áp út vẫn luôn đeo chiếc nhẫn cỏ dại do tôi bện tặng.
Tôi đang tập trung mở quà, không để ý tay Hứa Khả chống lên sofa, chạm phải một vật nhỏ.
Anh cầm lên, nheo mắt kỹ —Là một chiếc nhẫn nam.
13
Điện thoại đặt trên bàn trà chợt vang lên.
Tôi không ngẩng đầu: “Hứa Khả, giúp em nghe máy, xem ai gọi .”
Hứa Khả cầm điện thoại, thấy là một dãy số lạ không lưu tên.
Anh không gì, bắt máy rồi đưa tới bên tai tôi.
Đầu bên kia, giọng vừa vang lên, tôi đã nhận ra ngay cả khi hóa thành tro: “Ngự Lý, để quên nhẫn cưới ở nhà em rồi.”
Tôi nhíu chặt mày: “Nhẫn nào?””Nhẫn cưới của chúng ta.”
Tôi hít sâu một hơi: “Làm mất thì thôi, dù gì cũng đã ly hôn rồi. Có tìm hay không còn quan trọng sao?””Rất quan trọng.”
Tôi không nhịn , bực bội trợn mắt.
Đúng lúc ấy, Hứa Khả giơ tay ra trước mặt tôi, lòng bàn tay mở ra — một chiếc nhẫn nằm yên trong đó.
Anh hỏi: “Ý ta là cái này à?”
Tôi bất ngờ liếc , rồi lạnh nhạt vào điện thoại:
“Tìm rồi. Sẽ gửi đến công ty , đừng tới phiền tôi nữa.”
Hứa Khả không đưa nhẫn cho tôi, chỉ xoay nó trong tay, chơi : “Cái này… có phải là đôi với chiếc nhẫn em đã quyên tặng không?”
Tôi mím môi: “Ừm.”
Bạn thấy sao?