Nam Kỹ Của Ta – Chương 5

NAM KỸ CỦA TA - Phần 5
__________________________

9.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Phượng Khuynh đến gặp ta để hỏi về Du Diễn, như ta mong đợi, nàng ta muốn đưa hắn cùng trở về nước.

Ta dĩ nhiên là ưng thuận.

"Đại nhân, Diễn muốn một mình từ biệt chủ nhân, hy vọng ngài đồng ý, mời ngài đi trước một bước."

Du Diễn hạ mình cầu xin, hắn không còn ngang ngược như khi hắn phản bội ta ở kiếp trước để lấy chức danh Thừa tướng nữa.

mới, Phượng Khuynh đương nhiên không từ chối mong muốn nhỏ này.

Nhưng ta bất mãn : “Ta dù không phải là chủ nhân cũ của ngươi, có điều ngươi chỉ là tội nhân, nam kỹ cho ta cũng không xứng”.

Sắc mặt Du Diễn càng ngày càng khó coi, trên mặt lộ ra vẻ nhục nhã, cắn chặt môi không gì.

Nhưng Phượng Khuynh lại : "Diễn sắp rời xa quê hương. Ta cho ngươi nửa ngày để giải quyết khúc mắc còn dang dở. Buổi trưa đến đạo quán tìm ta là ."

Nói xong nàng ta bỏ đi, chỉ để lại ta và Du Diễn.

"Điện hạ…”

"Du Diễn."

Ta ngắt lời.
"Ta đã quen bố thí cho kẻ khác. Bây giờ ngươi bằng lòng từ bỏ của mình để ban thưởng cho công chúa của kẻ thù. Thế nào?"
--"Công chúa vốn quen bố thí cho người khác, bây giờ muốn ngươi hiến dâng da thịt quà cho nước láng giềng, thế nào?"

Mỗi lời ta ra đều rất nhẹ nhàng, đánh thẳng vào lòng Du Diễn. Sự bàng hoàng tuyệt vọng trong mắt hắn dày đặc đến mức không thể lẩn tránh.

"Điện hạ, ngài… cũng trùng sinh rồi sao?"

Tôi chỉ hắn mà không đáp lời.

Từ đầu ta đã biết hắn trùng sinh.

ta muốn hủy sự trong sạch của hắn, để hắn bị hàng ngàn người sỉ nhục.

Hắn tự tay cắt đứt tiền đồ của mình, biến mình thành nô lệ mãi mãi.

Nhìn hắn đau lòng.

Nhìn hắn hối hận…. tự đưa ra phán quyết cho mình.

"Được. Chỉ cần là điện hạ , Diễn đều sẽ ."

Rồi hắn quỳ xuống trước mặt ta.

"Diễn——Tạm biệt Điện hạ."

Sau đó hắn loạng choạng đứng dậy, biến mất trong màn đêm.

Đi đi, Du Diễn.

Đi nam kỹ cả hai nơi, nhận hết chửi bới tủi hờn, trả nợ cho chính mình, cho cả ta.


"Người đều đã đi hết rồi, điện hạ còn gì nữa?"

Nhìn thấy Thẩm Giới thay lại bộ y phục thị vệ, cuối cùng ta cũng thành thật.

"Về phủ đi, ta mang cua cho ngươi."

Vừa , ta vừa hé tay áo ra một chút cho hắn xem kho báu mà ta đã bí mật cất giấu…

10.
Đối phó với Phượng Khuynh dễ dàng hơn ta nghĩ.

Ban đầu ta tưởng nàng ta là kẻ có tham vọng lớn, có thể coi là đối thủ ngang tài ngang sức, kể từ khi nàng ta đưa Du Diễn trở về mẫu quốc...

Trong khi ta học luật pháp của thế hệ sau mà Thẩm Giới nhắc đến rồi hoàn thiện luật lệ của triều đại này, nàng ta giận dỗi với Du Diễn vì không hắn không để ý đến mình mà lại tới một tiểu thư nhà quyền quý khác.

Khi ta tuyển quân, phân nhánh và huấn luyện binh lính của mình trong cái nóng thiêu đốt, nàng ta lại đưa Du Diễn lên Thừa tướng, sau đó liền hối hận rồi cãi nhau ầm ĩ trong phủ Thừa tướng, thành công kết thù với toàn phủ.

Khi ta một mình xuôi đến phía nam sông Dương Tử để đối phó với lũ lụt, nàng và Du Diễn đi du ngoạn khắp nơi, dọc đường vô cùng ồn ào và ồn ào, chia tay rồi tái hợp, cực kỳ náo nhiệt.

"Với kiểu hành xử như , sao nàng ta từ con cung nữ có thể bước vào triều rồi trở thành nữ đế nhỉ?"

Thẩm Giới không coi trọng nàng ta chút nào, bóc từng quả óc chó trong tay nhét vào miệng ta:

“Nàng có một thanh mai trúc mã là ngự y trong cung. Hắn tùy tiện bày trò, để nàng lộ mặt trước mặt hoàng đế;”

"Nàng có một kẻ theo đuổi là quốc sư. Hắn dối bằng cách công khai tuyên bố nàng ta là người bề trên giao phó, có thể bảo vệ đất nước."

“Nàng còn cứu mạng tướng quân, để kẻ lãnh đạo tam quân này binh lính dưới trướng nàng.”

Ta khó nhọc nuốt hết quả óc chó.

"Toàn là nam tử? Không phải ngươi đây là sách viết về nữ nhân sao?"

Thẩm Giới càng ngày càng không có hứng thú: “Ừ, sau lưng một người phụ nữ có vô số đàn ông, cho nên mới gọi là sách về nữ nhân.”

Hóa ra là sao? Ta chợt nhận ra.

Chẳng trách ban đầu ta chỉ muốn hạ nhục Du Diễn, lợi dụng Du Diễn để chút rắc rối cho Phượng Khuynh. Giờ thì, trước khi ta kịp bất cứ điều gì, Du Diễn đã dụ dỗ Phượng Khuynh chỉ mải đương mà lơ là triều chính. Ta có thể tùy ý cài gián điệp vào Càn quốc, chút sóng gió.

Đây thực sự là... một bất ngờ không lường trước.

Có một ngày ta lại hỏi Thẩm Giới về các nữ chính trong những cuốn sách khác, họ đã dũng cảm như thế nào.

Kết quả ta nhận thật đáng thất vọng.

Hắn rằng phần lớn nữ chính mang thân hình mảnh mai, đi đường tí là ngã, không việc gì ra hồn. Tâm hồn mỏng manh dễ vỡ, họ dạy đàn ông vô số cách cảm nhận , rồi họ nháy mắt biến thành phượng hoàng, một bước lên mây.

Một số nữ chính tinh thông võ thuật, thuộc làu Tứ thư ngũ kinh, đáng tiếc cuối cùng họ lại trở thành nhân của nam chính, bị biến thành một người phụ nữ vô danh trong một phủ đệ hoặc hoàng cung nào đấy, phải chiến đấu không ngừng nghỉ với những người phụ nữ khác.

Cũng có những nữ chính giống ta - tái sinh.

“Vậy có bao giờ họ báo thù ở kiếp trước rồi buông bỏ ở kiếp này không?”

Thẩm Giới vẫn lắc đầu: “Chưa từng. Bọn họ chỉ là từ dựa vào người đàn ông này chuyển sang dựa vào người đàn ông khác mà thôi. Họ chỉ luôn chờ kẻ nào đó đến bảo vệ họ. Họ có thất bại có thành công, thất bại phần nhiều.”

Ta nghe xong liền tức giận đập bàn đứng dậy.

"Điều này thật vô lý! Sao có thể như ? Thẩm Giới..."

Sau khi suy nghĩ kỹ, ta quyết định hỏi lại:

“Ta thật sự không thể nữ chính sao?”

Sau khi phủi nhẹ đôi bàn tay dính bẩn vì bóc quả óc chó cho ta, hắn chắp tay về phía ta và :

"Điện hạ là nữ chính xinh đẹp nhất trong lòng ta. Ta tới đây là vì Điện hạ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...