Nam Gia Không Mãi [...] – Chương 2

4

Tiếng “rầm” của cửa xe đóng sầm lại, bị đuổi khỏi ghế phụ.

Tiếng cơ gầm lên, và từ cửa sổ xe, vài tờ tiền đỏ rơi xuống.

“Cầm lấy mà bắt taxi.”

Ngay sau đó, tin nhắn của Cố Nguyên hiện lên.

Đó là một bức ảnh.

Bàn việc, màn hình máy tính, và đôi bàn tay thon dài, rắn rỏi.

【Bảo bối, đang tăng ca kiếm tiền lo cho vợ đây.

【Chờ nửa tiếng, sẽ tới ngay!】

Nửa tiếng sau, Cố Nguyên lái xe vòng một vòng, từ khu vực đón khách của ga tàu tiến lại, tạo ra cảnh như vừa từ bên ngoài vào.

“Nam Gia!”

Anh xuống xe, hớt hải chạy về phía tôi, trán còn lấm tấm mồ hôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi như thấy lại Cố Nguyên của tuổi 18.

Cậu thanh niên trẻ trung, trong lành, chạy về phía tôi dưới ánh nắng sớm.

“Anh đỗ rồi, chúng ta cùng học chung một trường đại học!

“Nam Gia, em đã hứa với rồi, đỗ đại học sẽ .

“Bạn , từ nay chăm sóc nhé.”

Chúng tôi bên nhau gần mười năm, từ tuổi 18 đẹp nhất đến tận bây giờ.

Gia đình tôi nghèo khó.

Sau khi tốt nghiệp, để có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh , tôi chọn những dự án kiểm toán ngoài trời khắc nghiệt nhất.

Chỉ để kiếm thêm chút tiền, tăng thêm cơ hội để đối thoại với mẹ .

Tôi từng đến Syria đầy biến .

Giữa làn đạn, tôi vừa khóc vừa cố gắng hoàn thành công việc.

Tôi cũng từng đến Tanzania với điều kiện sống thiếu thốn.

Giữa mùa hè, căn phòng tạm bợ không nước, không điều hòa.

Mồ hôi thấm ướt áo sơ mi, ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt ý chí của tôi.

Các dự án kiểm toán ngoài trời khắc nghiệt thật sự là một thử thách lớn.

Còn Cố Nguyên, là tín ngưỡng duy nhất khiến tôi kiên trì suốt những năm qua.

Nhưng sự thật chứng minh, khi coi một người đàn ông là đức tin.

Niềm tin đó, chắc chắn sẽ sụp đổ.

Cố Nguyên nâng khuôn mặt đang thất thần của tôi lên.

“Sao tự dưng lại chạy đến đây? Cũng không báo trước với một tiếng.”

Tôi ngước mắt, lúc này đang dịu dàng quan tâm tôi.

Khi tôi cắm đầu việc, cũng khác bằng ánh mắt trong veo và ấm áp như thế này sao?

Thấy tôi im lặng, Cố Nguyên nắm lấy tay tôi, đặt vào lòng bàn tay ấm áp của .

“Nam Gia, có tin vui muốn báo cho em đây. Mẹ đồng ý cho chúng ta bên nhau rồi.

“Thời gian trước, dẫn một người đàn ông về nhà, mẹ sợ xanh mặt.

“Bây giờ chỉ cần là con , bà đều gật đầu đồng ý.”

Cố Nguyên ngẩng đầu, vẻ mặt đắc thắng như một vị tướng vừa giành chiến thắng vẻ vang.

Không để tâm đến sự ngạc nhiên lẫn khinh thường của bè khi nghe chuyện mà giả đồng tính.

Cố Nguyên quay lại, đôi mắt ánh lên niềm hân hoan.

“Bảo bối, đều điên rồi.

“Nhưng chỉ mới biết, đã chờ đợi ngày này bao lâu.

“Cuối cùng, cũng có thể cưới em về nhà.”

5

Căn biệt thự của Cố Nguyên ở Bắc Kinh có tên tôi trên giấy tờ.

Đó là sự đảm bảo mà nhất quyết dành cho tôi khi chúng tôi phải xa vì công việc.

“Tuổi thanh xuân của con rất quý giá, không thể để em chờ đợi mà chẳng gì.

“Từ nay, căn biệt thự này chính là nhà của em ở Bắc Kinh.”

Nhưng hôm nay, khi tôi quay lại căn biệt thự đó, mã cửa đã bị đổi.

Từ ngày sinh nhật của tôi, thành một dãy số xa lạ.

Đôi dép trắng mà tôi thường đi, cùng tượng mèo thần tài ở lối vào cũng biến mất.

Thay vào đó là một đôi dép nhỏ hơn, màu hồng nhạt, và một gấu bông lông xù.

Rõ ràng, Cố Nguyên đã đưa đó đến đây.

Đến nơi mà gọi là “nhà của tôi ở Bắc Kinh.”

Tôi thậm chí còn chưa kịp lên tiếng hỏi, Cố Nguyên đã luống cuống thu dọn mọi thứ.

“Trước đây đồng nghiệp đến nhà chơi, mua tạm vài thứ thôi mà.”

Cái cớ thật vụng về.

Nhưng tôi không còn muốn truy hỏi thêm nữa.

Điều duy nhất tôi nghĩ lúc này là: sao để khép lại mười năm thanh xuân của mình, sao cho xứng đáng với những năm tháng thăng trầm này.

Khi Cố Nguyên bận rộn dọn dẹp, tôi ngồi một mình trên sofa.

Ở góc ghế, một chiếc quần lót ren đen bị kẹp giữa các khe ghế.

Trong thùng rác, vài chiếc bao cao su vừa dùng xong dính đầy chất nhờn, lẫn lộn với vỏ trái cây.

Một cơn buồn nôn dâng lên.

Cố Nguyên tiến lại gần, từ sau ôm lấy tôi, hơi thở ấm nóng phả vào bên tai.

Đôi tay vòng qua eo tôi, lướt nhẹ như đo đạc.

“Bảo bối, sao em gầy thế này?”

Anh buông tôi ra, tôi từ đầu đến chân với ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Rồi nhanh chóng kéo tôi vào lòng, vuốt mái tóc dài của tôi, giọng đầy xót xa.

“Những ngày không có bên cạnh, em đã tự chăm sóc bản thân thế này sao?”

Cố Nguyên, sao có thể diễn sâu cảm đến ?

Rõ ràng là ngày hôm qua, trên chính chiếc sofa này, còn cùng nhỏ thử nghiệm những tư thế mới.

Hôm nay, cũng tại đây, lại thản nhiên âu yếm tôi, không để lộ chút áy náy nào.

Tôi lặng lẽ giữ khoảng cách với , vào mắt , mỉm hỏi.

“Cố Nguyên, những ngày em không ở bên , có vui không?

“Có phải có khác đã chăm sóc rất chu đáo?”

6

“Nam Gia, em gì thế?

“Trái tim trong sáng, trời đất chứng giám, chưa bao giờ có ý nghĩ nào khác.

“Nếu không, ra đường sẽ bị xe đâm chết!”

Tôi nghiêng đầu nhẹ.

“Chỉ một câu thôi mà, sao phải thề độc đến thế?

“Không sợ nó thành sự thật à?”

Buổi tối, tôi viện cớ từ chối sự gần gũi của .

Chờ đến khi ngủ say, tôi mở điện thoại của .

Lần đầu tiên, tôi vào ứng dụng WeChat của .

nhỏ tên Lạc Thư đứng ngang hàng với tôi, cả hai đều ở mục trò chuyện ghim đầu.

Lịch sử trò chuyện dày đặc.

Từ đầu năm 2023 đến cuối năm 2024, ngày nào cũng có tin nhắn qua lại.

Thì ra, ngay từ đêm mưa hôm họ gặp nhau lần đầu, Cố Nguyên đã ngỏ lời bao nuôi ấy.

【Em rất giống của hồi trước.

【Đáng tiếc, ấy không thể mãi mãi 18 tuổi…

【Nhưng, luôn có những 18.

【Em rất may mắn.

【Mỗi tháng 100 nghìn, em có đồng ý không?】

Từ đó, bắt đầu “nuôi dưỡng” Lạc Thư theo hình bóng tôi năm 18 tuổi.

【Trên mặt em thiếu một nốt ruồi, khóe mắt ấy có nốt ruồi nhỏ, đi chấm một nốt đi.

【Cô ấy có mắt hai mí, em đi cắt hai mí đi, xong thưởng em 200 nghìn.

【Bạn hồi trẻ thích mặc váy.

【Sau này, phải mặc váy, và không mặc đồ lót khi gặp .

【Ăn ít đồ ngọt lại.

【Béo rồi, em sẽ không giống ấy nữa.】

Cố Nguyên thậm chí còn nghiêm khắc đến mức cầu cảm của ấy trên giường – khóc hay – cũng phải giống hệt phản ứng của tôi hồi đó.

Thật nực .

Tôi có chết đâu mà phải tìm người sống để bắt chước, như một nghi lễ tưởng niệm.

Tôi nhẹ nhàng đặt lại điện thoại xuống.

Quay người, đặt vé xe về quê sau ba ngày nữa.

7

Trong những ngày ở Bắc Kinh, Cố Nguyên ở bên tôi mỗi ngày.

Nhưng mỗi khoảnh khắc chỉ có hai chúng tôi, điện thoại của luôn để chế độ im lặng, úp ngược trên bàn.

Thỉnh thoảng có cuộc gọi đến, chỉ liếc màn hình, nhíu mày rồi tắt máy.

Đến ngày thứ ba, Cố Nguyên đưa tôi đi mua quần áo để gặp mặt gia đình vào dịp Tết.

Anh , đêm Giao Thừa năm nay, muốn dẫn tôi gặp toàn bộ họ hàng và bè.

Muốn chính thức tuyên bố trước mọi người rằng tôi là vị hôn thê của .

Anh vui lắm, vui đến mức đi khắp trung tâm thương mại cả buổi chiều mà vẫn chưa chọn bộ nào vừa ý.

Mãi cho đến khi chúng tôi dừng chân trước một cửa hàng.

Tôi có việc nên ra ngoài cửa hàng nghe điện thoại.

Qua lớp kính, chiếc điện thoại của Cố Nguyên đặt trên quầy thanh toán rung lên một cái.

Anh liếc nó một cách vô , ngay lập tức sắc mặt trở nên u ám.

Sau đó, ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt hướng về phía tôi qua lớp kính, châm một điếu thuốc.

Từ bên ngoài, tôi vừa chuyện với đồng nghiệp vừa quan sát.

Từ bên trong, đôi mắt nâu của Cố Nguyên ẩn sau làn khói thuốc mờ ảo, khiến tôi không thể đọc cảm của .

Kết thúc cuộc gọi, tôi quay lại cửa hàng.

Cố Nguyên không một lời, gương mặt căng thẳng đến đáng sợ.

Anh gõ nhẹ vào chiếc điện thoại trên bàn, ngước mắt tôi.

Ánh mắt đó tràn đầy những mảnh vụn tan vỡ.

“Nam Gia, em mua vé xe về quê tối nay rồi sao?”

8

Tôi gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.

“Tại sao?

“Chẳng phải đã hẹn cùng về quê ăn Tết sao?

“Anh đã đặt sẵn khách sạn, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, gọi hết họ hàng rồi…”

Anh bật đứng dậy, khóe mắt vì tức giận mà đỏ lên.

“Nam Gia, tại sao chứ?”

Giọng run rẩy, đầy nỗi đau và uất ức.

Sau một hồi im lặng, tự đưa ra kết luận.

“Hừ, không cần biết vì lý do gì, Nam Gia, em không đi.”

Anh nắm chặt cổ tay áo của tôi, đến mức các khớp tay trắng bệch.

Tôi chớp mắt, vẻ không nỡ rời xa của , bỗng dưng bật .

“Xong việc ở quê, em sẽ quay lại.”

“Thật sao?”

Biểu cảm của Cố Nguyên cứng đờ trong một giây, đôi mày đang nhíu lại như thử nghiệm mà dần dãn ra.

“Thật.

“Em đã bao giờ lừa chưa?”

Tôi chưa từng dối trá hay giả vờ .

Vậy nên, Cố Nguyên, những lời dối của không nên dùng để đánh lừa tôi.

Cố Nguyên ôm lấy tôi thật chặt, vò nhẹ mái tóc của tôi, như thể tôi là bảo vật vừa thất lạc giờ tìm lại .

“Bảo bối, em nhiều lắm.

“Anh sẽ đợi em về, đợi em cùng đi gặp gia đình.”

Cố Nguyên không biết rằng, lần này tôi đi, sẽ không bao giờ trở lại.

Còn buổi lễ đón tiếp đêm giao thừa…

Hãy để Lạc Thư thay tôi đi.

Dù sao, ấy cũng chỉ là bản sao của tôi, là bông hồng mà Cố Nguyên nuôi dưỡng theo hình bóng tôi năm 18 tuổi, đúng không?

Nhưng tôi không ngờ, Lạc Thư lại đến tìm tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...