Năm Đó Tôi Bao [...] – Chương 4

Tôi thừa nhận mình sai, rằng khi còn trẻ, tôi thực sự không hiểu chuyện, nghĩ rằng có tiền là có tất cả. Tôi không ngờ những hành mà tôi tưởng là giúp lại tổn thương .

Tôi cũng cam đoan rằng số tiền trả nợ giúp tôi, tôi nhất định sẽ trả lại đầy đủ.

Tôi giải thích thêm rằng bài viết của Tạ Tiêu Nhiên về mối quan hệ giữa tôi và ấy là thật. Chúng tôi chỉ là bè, tôi không ngoại cũng không chen vào mối quan hệ của ai.

Trong suốt thời gian tôi , Giang Trầm Chu vẫn lặng lẽ lắng nghe, rồi đột nhiên ngắt lời tôi:

“Tôi chưa từng nghĩ Tiểu Tiểu tổn thương mình. Tôi cũng không vì bị ấy ép buộc mà ở bên ấy. Tôi luôn ấy. Trong những năm chúng tôi bên nhau, ngoài , tôi chỉ còn lại sự tự ti.”

“Tôi và Dư Ninh ngoài mối quan hệ đồng đội, không có bất kỳ điều gì khác. Người tôi chỉ có Tiểu Tiểu. Tôi đã từ rất lâu, của tôi không phải là Dư Ninh.”

“Nếu không vì Dư Ninh, tôi và Tiểu Tiểu đã không mất liên lạc trong năm năm, cũng không có nhiều hiểu lầm đến .”

“Khi đó tôi đang trong thời gian tập luyện kín, không phép mang điện thoại. Dư Ninh đã xóa tin nhắn và 26 cuộc gọi của Tiểu Tiểu gửi cho tôi, còn tìm gặp Tiểu Tiểu, bịa ra những lời tôi chưa từng .”

“Ngay cả ảnh đại diện đôi, cũng là do ta tự ý thay. Avatar của tôi từ trước đến giờ vẫn luôn là đôi với Tiểu Tiểu.”

Giang Trầm Chu rất nhiều, kể cả những điều tôi chưa từng biết. Anh về năm năm mong nhớ, bảy năm thương và vô số hiểu lầm.

Những điều này chưa từng với tôi. Tôi kinh ngạc , mắt dần đỏ hoe.

Tôi luôn nghĩ rằng không nhận điện thoại của tôi là vì ghét tôi, nghĩ rằng thực sự muốn cắt đứt hoàn toàn với tôi.

Tôi cũng nghĩ rằng sự tử tế của bây giờ chỉ là sự bù đắp, là thứ cảm sinh ra từ sự tiếc nuối khi mất đi.

Nhưng hóa ra, luôn cẩn thận và chân thành tôi, một thuần khiết và thật lòng.

Phòng livestream dần yên lặng, những lời chỉ trích nhắm vào tôi bắt đầu ít đi. Một số người bắt đầu thương cảm cho câu chuyện của tôi và , vẫn có những fan cuồng của Dư Ninh không chịu thừa nhận, liên tục spam bình luận rằng chúng tôi bịa chuyện.

Sắc mặt Giang Trầm Chu lạnh xuống:

“Nếu cần, tôi sẽ đưa ra bằng chứng.”

Tôi thực sự không muốn đem câu chuyện giữa mình và ra để công chúng tiêu thụ. Nhưng giờ đây, tôi không còn cách nào khác để chứng minh sự trong sạch của mình. Cảm giác này khiến tôi thấy thật bi thương.

Ngay khi chúng tôi vừa kết thúc livestream, Dư Ninh gọi điện tới.

“Giang Trầm Chu, điên rồi sao? Anh không muốn ở lại đội nữa? Hay không muốn tiếp tục ở giới eSports?”

Bố của Dư Ninh là nhà đầu tư của đội tuyển, đây cũng là lý do ta luôn giữ vị trí chính thức trong đội suốt nhiều năm qua.

“Việc tôi có tiếp tục ở giới eSports hay không không đến lượt quyết định. Nhưng đúng, đội của , tôi không muốn ở lại nữa. Đừng mọi người ghê t,ởm thêm nữa, Dư Ninh. Những trò bẩn thỉu của còn ít sao?”

Dư Ninh gào lên trong điện thoại:

“Hứa Tiểu Tiểu thì có gì xứng với ? Giang Trầm Chu, các người cứ đợi đấy. Tôi sẽ không để yên cho các người đâu!”

“Cô ấy chỗ nào cũng xứng hơn .”

Anh thản nhiên đáp lại, rồi cúp máy.

13

Giang Trầm Chu đã đăng tất cả bằng chứng lên mạng.

Chiếc điện thoại của từ năm năm trước bảo quản rất tốt. Những tin nhắn giữa tôi và , ngoại trừ những tin đã bị Dư Ninh xóa, tất cả đều còn nguyên, bao gồm cả đoạn tôi đề nghị đổi ảnh đại diện đôi với .

Ngoài ra, còn có lịch sử tin nhắn giữa và Dư Ninh, cho thấy ngoài công việc, chưa bao giờ trả lời tin nhắn cá nhân của ta. Khi Dư Ninh tự ý đổi ảnh đại diện đôi giống , còn tức giận cầu ta đổi lại ngay lập tức.

Anh cũng nhờ khôi phục lại lịch sử 26 cuộc gọi từ tôi. Một đồng đội đứng ra chứng, xác nhận rằng họ từng thấy Dư Ninh vào điện thoại của và cảnh báo không ra.

Cùng với đó, Giang Trầm Chu đăng thêm thông báo chấm dứt hợp đồng với đội tuyển.

Khoản tiền vi phạm hợp đồng rất lớn, chi trả không chút do dự. Sau đó, nắm lấy tay áo tôi, vẻ mặt đầy ủy khuất:

“Chị ơi, giờ em hết tiền rồi. Em theo chị, chị nuôi em không?”

Tôi không thoải mái hất tay ra, quay đầu đi chỗ khác:

“Tôi vẫn nợ tiền, tôi sẽ trả hết.”

Giang Trầm Chu chỉ , không gì, lại xích lại gần tôi hơn.

Sau khi các bằng chứng công bố, dư luận trên mạng bắt đầu đảo chiều.

Một số học đại học đứng ra tiết lộ rằng từ lâu, Dư Ninh đã thích Giang Trầm Chu nhiều lần bị từ chối, sau đó sinh lòng thù hận và bắt đầu tung tin đồn rằng tôi dùng tiền để ép buộc .

Những người hiếu kỳ còn cắt ghép các video cho thấy mỗi khi đội tuyển xuất hiện trước công chúng, Dư Ninh luôn cố gắng tiếp cận Giang Trầm Chu, luôn giữ khoảng cách và tỏ thái độ lạnh nhạt.

Một video ghi lại khoảnh khắc trong lễ trao giải lần đầu tiên đội tuyển giành chức vô địch, khi người dẫn chương trình hỏi liệu và Dư Ninh có phải một cặp, thẳng thừng đáp:

“Không, ngoài mối quan hệ đồng đội, chúng tôi không có gì khác và sau này cũng sẽ không có.”

Những điều này trước đây bị Dư Ninh thao túng truyền thông nên không ai tin.

Giờ đây, dư luận chuyển sang chỉ trích Dư Ninh, gọi ta là kẻ tham lam, muốn chen chân vào mối quan hệ của người khác, thậm chí còn mỉa mai rằng ta không đủ năng lực để giữ vị trí chính thức nếu không nhờ Giang Trầm Chu.

Công chúng càng chỉ trích mạnh, tôi lại càng không quan tâm.

Sau sự việc, số lượng fan của tôi tăng vọt, các hợp đồng quảng cáo và tài trợ liên tục đến, và thu nhập của tôi cũng ngày một nhiều hơn.

Giang Trầm Chu ký hợp đồng với đội tuyển mới, và kỹ năng của vẫn xuất sắc. Những lời Dư Ninh về việc không thể tồn tại trong giới eSports trở thành trò . Một tài năng như , các đội tuyển khác chỉ tranh nhau mời gọi.

Còn về Dư Ninh, cuộc sống của ta trở nên thê thảm.

Sau khi Giang Trầm Chu rời đội, các thành viên khác lần lượt chấm dứt hợp đồng, khiến đội tuyển đứng trước nguy cơ tan rã. Danh tiếng của ta cũng bị hủy hoại, đi đến đâu cũng bị mắng chửi.

Tôi đã đến gặp ta một lần, trả lại đúng 20 vạn mà ta từng đưa tôi.

Dư Ninh không gì, chỉ lườm tôi bằng ánh mắt căm hận, sau đó nhận lấy tấm thẻ và bẻ gãy đôi.

Tôi không để tâm, quay người rời đi mà không ngoảnh lại.

Tưởng như mọi hiểu lầm đã giải quyết, mọi thứ dần trở lại bình thường.

Nhưng Giang Trầm Chu lại không hài lòng, tôi đầy trách móc, hỏi:

“Tiểu Tiểu, em định bao giờ mới chịu hòa với tôi?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Chờ tôi trả hết số tiền nợ đã.”

“Không thể đổi cách khác sao?”

“Cách nào?”

“Lấy thân trả nợ.”

“Biến đi.”

14

Vào trận chung kết giải mùa thu, Giang Trầm Chu đưa tôi một tấm vé, bảo tôi đến xem trực tiếp.

Hôm đó, tôi có lịch chụp hình cho một nhãn hàng, khi ánh mắt đầy mong chờ của , tôi vẫn đồng ý.

Hội trường đông nghịt người. Trong tiếng hò reo vang dội, tôi chàng trai của mình bình tĩnh ngồi trên sân khấu, chơi một trận xuất sắc.

Đội của Dư Ninh cũng tham gia giải này. Cô ta bỏ ra không ít tiền để thành lập một đội khá mạnh, vẫn thua thảm trước đội mới của Giang Trầm Chu với tỉ số 0-3.

Khi đứng trên bục nhận giải, ánh mắt của dõi thẳng về phía tôi dưới khán đài, trong mắt đầy ý .

Người dẫn chương trình hỏi cảm nghĩ của . Dường như có chút ngượng ngùng, :

“Lần này, người tôi thích cũng ở đây.”

Máy quay lập tức chiếu thẳng vào tôi.

Tôi bất ngờ đến nỗi không biết nên biểu hiện thế nào, chỉ biết mỉm đáp lại , trong lòng bỗng dâng lên một nỗi xót xa.

Có phải mỗi lần đứng trên bục nhận giải, ánh mắt đều tìm kiếm tôi trong đám đông khán giả?

Lần này, cuối cùng tôi đã ở đây.

Người dẫn chương trình mời tôi lên sân khấu. Giữa tiếng reo hò của đám đông, tôi đứng dậy, bước về phía .

Đột nhiên, từ phía sau, Dư Ninh lao đến.

Mặt ta tái nhợt, tóc tai rối bù, mắt đỏ hoe, tay cầm một con d,ao nhọn lao thẳng về phía tôi.

“Tất cả là tại , Hứa Tiểu Tiểu! Cô đã đi rồi, tại sao còn quay lại?”

“Sao không thể để lại Giang Trầm Chu cho tôi?”

Cả hội trường hỗn loạn.

Tôi định tránh vấp phải váy và ngã xuống. Con dao của ta ngày càng gần hơn.

Trong khoảnh khắc đó, Giang Trầm Chu lao tới, không chút do dự dùng tay nắm chặt con dao.

Bảo vệ nhanh chóng xuất hiện, khống chế Dư Ninh và báo cảnh sát.

Với tội cố ý thương tích, ta sẽ phải ngồi tù vài năm.

Giang Trầm Chu đỡ tôi dậy, ánh mắt lo lắng tôi chằm chằm:

“Em không sao chứ, Tiểu Tiểu?”

Tôi ngẩn người bàn tay đầy m,áu của , đầu óc trống rỗng, toàn thân lạnh toát.

“Tay của bị thương rồi.” Tôi run rẩy .

Anh vẫn cố an ủi tôi: “Không sao, không đau đâu.”

Môi tôi run lên, cuối cùng không nhịn mà bật khóc:

“Sao lại không đau? Tay của bị thương rồi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...