Cuối cùng, tôi đã tặng một đôi khuy măng sét và kẹp cà vạt.
Không phải món quà quá đắt giá, chúng là những thứ tôi đã tự tay thiết kế trong lúc ngẫu hứng.
Món quà này rất trong sáng.
Bởi lúc thiết kế nó, tôi không có ý định tặng Cố Bắc Chiêu.
Chỉ đơn giản là vì tôi nhớ bố mẹ, và đã biến nỗi nhớ ấy thành từng đường nét chì dưới tay mình.
16
Đám cưới của tôi bắt đầu chuẩn bị một cách khẩn trương.
Nhưng nhà họ Tần vẫn chưa công bố danh tính dâu với bên ngoài.
Tôi mới chuyển đến ngôi trường mới, nên không muốn ý.
Hơn nữa, giữa tôi và Cố Bắc Chiêu vẫn còn những chuyện chưa giải quyết xong.
Lúc bảo tôi đến Hồng Kông học, có lẽ đã quyết định không muốn tôi quay lại Bắc Kinh nữa.
Vì thế, khi người giúp việc trong nhà thu dọn đồ đạc, hầu như tất cả đồ dùng của tôi đều đã gửi đến Hồng Kông từ trước.
Bao gồm tất cả những món quà mà Cố Bắc Chiêu đã tặng tôi suốt mười năm qua.
Trong số đó có một chiếc nhẫn kim cương hồng cực kỳ đắt giá, là món quà sinh nhật tặng tôi năm tôi 18 tuổi.
Cũng là món đồ mà tôi từng trân quý như bảo vật.
Mỗi lần tôi buồn, chỉ cần thấy chiếc nhẫn đó, tôi sẽ lập tức cảm thấy vui lên.
Vì những món quà như nhẫn luôn mang một ý nghĩa sâu sắc hơn các loại trang sức khác.
Nhưng giờ đây, tôi đã dần hiểu ra.
Khi một người không thật lòng , hoặc cảm của họ không hoàn toàn chân thành, thì dù giữa hai người có một tờ hôn ước, cũng chỉ là vô nghĩa.
Huống chi là những món đồ vô tri này.
Khi tôi xếp lại từng món đồ Cố Bắc Chiêu đã tặng, lòng tôi bình yên đến mức không gợn chút cảm nào.
Cuối cùng, hộp trang sức đã trống rỗng.
Và lòng tôi lại nhẹ nhõm chưa từng thấy.
Khi tôi đóng gói mọi thứ để gửi trả lại, điện thoại bỗng nhận vài tin nhắn WeChat.
Là từ nhân viên ở trại ngựa gửi tới.
Chú ngựa nhỏ của tôi bị bệnh, nó ủ rũ cả ngày, không chịu ăn uống.
Nhìn thấy ảnh, mắt tôi bỗng đỏ hoe.
Nhân viên , có lẽ nó nhớ tôi.
Vì cứ vài ngày tôi lại ghé thăm nó, lần này tôi đã không đến đúng hẹn.
Tôi vội gọi điện để hỏi thăm hình.
“Tiểu thư Nam Âm, may quá, ông Cố cũng đang ở đây, để ông ấy chuyện với nhé.”
Tôi còn đang ngẩn người thì đã nghe rõ giọng của Cố Bắc Chiêu vang lên.
“Nam Âm, em quên rồi sao?
Khi em chọn nuôi ngựa này, em đã gì?”
Tôi tất nhiên không quên.
Ở nhà họ Cố, mỗi đứa trẻ đều có thú cưng riêng.
Nhưng cầu duy nhất là phải chịu trách nhiệm hoàn toàn với lựa chọn của mình,
Chăm sóc chúng thật tốt, không bao giờ bỏ rơi giữa chừng.
“Nhưng chẳng phải đã quyết định chuyện em đi học ở Hồng Kông từ nửa năm trước sao?”
“Nam Âm.”
Cố Bắc Chiêu bỗng bật lạnh.
“Từ khi nào em biết nghe lời thế?
Từ nhỏ đến lớn, em luôn rối và loạn mà, phải không?
Ba mẹ cưng chiều em như , chỉ cần em rơi một giọt nước mắt, họ sẽ không nỡ để em đi.
Nói cho cùng, em cũng đâu thực sự quan tâm đến ngựa của mình.”
Khoảnh khắc đó, trái tim Cố Bắc Chiêu bỗng chệch nhịp.
Anh chợt nhận ra một sự thật ẩn sâu trong lời của mình.
Thật ra, Nam Âm cũng không còn quan tâm đến nữa.
Nếu thực sự quan tâm,
Cô đã không thật lòng sang Hồng Kông.
Cô sẽ không thờ ơ khi biết đính hôn.
Cô sẽ xuất hiện vào ngày lễ đính hôn của .
Và sẽ không cố đòi lại chiếc trâm cài mà từng trao .
17
“Tôi sẽ dành thời gian quay lại thăm nó.
Nếu , tôi có thể mang nó sang Hồng Kông.”
“Em định cả đời không về Bắc Kinh nữa sao?”
Giọng Cố Bắc Chiêu đột nhiên nhuốm giận.
Tôi chỉ cúi đầu, khẽ mỉm .
“Cũng có thể chứ sao.”
Đúng , tôi sẽ kết hôn và sinh sống tại Hồng Kông.
Tất nhiên, cuộc sống của tôi sau này sẽ xoay quanh nơi đó.
Nhưng những điều này, tôi không cần phải giải thích với Cố Bắc Chiêu.
“Nam Âm, em vẫn bướng bỉnh và trẻ con như thế.
Chẳng có chút tiến bộ nào cả.”
Giọng mỗi lúc một lạnh lùng.
“Em tốt nhất đừng hối hận, Nam Âm.”
“Hối hận vì điều gì?”
“Tôi và Thẩm Tương đã đính hôn rồi.”
“Ngày cưới cũng đang lên kế hoạch.”
“Vậy thì sao?”
“Nam Âm, đừng với tôi là em không hiểu.
Nếu tôi thực sự cưới Thẩm Tương, em…”
Tôi nhẹ nhàng và thanh thản.
“Bắc Chiêu, em sẽ thật lòng chúc phúc cho và ấy, thật đấy.”
Ở đầu dây bên kia, Cố Bắc Chiêu bỗng nhiên im lặng.
Tôi không đợi thêm gì, nhẹ nhàng ngắt cuộc gọi.
Khi tôi 16 tuổi, lần đầu biết đến rung .
Kể từ đó, cảm của tôi dành cho không thể dừng lại.
Tôi bướng bỉnh, cố chấp, và không chịu gọi là trai.
Giờ đây, sáu năm trôi qua.
Cuối cùng, cũng trở về đúng vị trí mà nên ở.
Tôi không giận, không trách .
Những năm tháng bên nhau, tôi thật lòng chúc hạnh phúc.
18
Tôi gọi điện cho bác Cố.
Sau khi hỏi thăm bác và bác , tôi mới khéo léo nhắc đến chuyện chiếc trâm cài.
“Bác Cố, ngày trước cháu còn trẻ dại, đã ra không ít trò .
Giờ nghĩ lại, cháu cảm thấy thật hối tiếc và xấu hổ.
Bắc Chiêu đã đính hôn rồi” tôi nhẹ nhàng.
“Cháu nghĩ tốt nhất là tránh những hiểu lầm không cần thiết.”
Bác Cố thở dài trong điện thoại.
“Âm Âm à, bác luôn rất quý và coi cháu như con .
Thật lòng, bác từng mong cháu sẽ trở thành con dâu của bác.
Những ngày gần đây, nhắc đến cháu là bác lại rơi nước mắt.”
Trong lòng tôi cũng nhói đau, nỗi buồn đó chỉ là vì sự thương chân thành của hai vị trưởng bối dành cho tôi.
“Chuyện cảm không thể ép buộc , bác à.
Cháu không thấy thiệt thòi gì đâu.
Thật sự cháu đã suy nghĩ thông suốt và buông bỏ rồi.”
“Bác sẽ giúp cháu lấy lại chiếc trâm đó.”
“Vài ngày nữa, bác và bác sẽ đến Hồng Kông dự một đám cưới.
Lúc đó, bác sẽ đích thân đưa lại cho cháu.”
Tôi cảm ơn và cúp máy.
Lúc này, nhân viên vận chuyển hàng hóa giá trị cao cũng đã đến.
Những hộp quà đã đóng gói cẩn thận họ chuyển lên xe.
Chẳng bao lâu nữa, tất cả sẽ đến tay Cố Bắc Chiêu.
Vài ngày nữa, khi bác Cố mang trả lại cho tôi chiếc trâm sapphire, những trò ngớ ngẩn thời niên thiếu cũng sẽ kết thúc tại đây.
Từ đây, đời người sẽ rẽ về nhiều hướng khác nhau.
Anh hướng về Thẩm Tương, còn tôi sẽ đến bên Nghiễn Châu.
19
Cố Bắc Chiêu lại say khướt trong một buổi tiệc với bè.
Khi bước ra từ nhà vệ sinh, cờ nghe thấy Đông Anh đang chuyện điện thoại.
“Ahhhh! Mai tôi sẽ bay đến Hồng Kông!
Đã hứa rồi, tôi sẽ là phù dâu duy nhất của cậu đấy!
Phải rồi, cậu đã chọn phù rể chưa?
Gì cơ?
Cậu chọn bảy phù rể cho tôi à?
Trời ơi, Âm Âm!
Tôi cậu chết mất!”
Cố Bắc Chiêu đứng trong hành lang dài và trống trải.
Giọng vui sướng của Đông Anh vẫn vang vọng bên tai .
Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại âm thanh của cái tên “Âm Âm”.
Anh nghĩ, chắc mình đã say thật rồi.
Nếu không, sao có thể nghe thấy một chuyện ngớ ngẩn và khó tin đến ?
Phải, đã say.
Vì thế, mới có ảo giác.
Hoặc có lẽ, chỉ đơn giản là nhớ Âm Âm quá nhiều, đến mức nghe tên của người khác cũng thành tên ấy.
Cố Bắc Chiêu loạng choạng bước tới:
“Đông Anh.”
Vừa kết thúc cuộc gọi, Đông Anh giật bắn mình:
“Cố Bắc Chiêu?”
“Vừa rồi chuyện với ai?”
Cố Bắc Chiêu chằm chằm vào mắt Đông Anh:
“Tôi nghe sẽ đến Hồng Kông dự đám cưới, và tôi nghe thấy tên Nam Âm.”
Gương mặt điển trai của lúc này hiện lên chút méo mó kỳ lạ.
Đôi mắt vốn luôn hào hoa và đa giờ đây lại đỏ ngầu.
Anh , nụ ấy lạnh lẽo và gượng gạo đến đáng sợ.
“Đừng với tôi là sẽ dự đám cưới của Nam Âm.”
Ban đầu, Đông Anh sợ hãi trước vẻ mặt của , sau đó đã lấy lại bình tĩnh.
Thật đúng là đời thay đổi thật nhanh.
Bao nhiêu năm qua, đã bao lần tức giận, rơi nước mắt vì Nam Âm.
Giờ đây, lòng hả hê đến lạ.
Đại thiếu gia nhà họ Cố cũng có ngày này sao?
Anh chẳng phải rất thích giỡn cảm của người khác sao?
Chẳng phải thích những người mình phải khổ sở và bất an sao?
Giờ thì sẽ có vô vàn cơ hội để nếm trải cảm giác đó.
Nhưng Đông Anh sẽ không cho biết sự thật.
Nam Âm đã dặn không , và sẽ tuyệt đối không .
Cô không ngu ngốc để cho Cố Bắc Chiêu biết mà chạy tới Hồng Kông rối.
Đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời người thân nhất của .
Cô tuyệt đối không cho phép gã đàn ông tệ bạc này hỏng.
“Cậu nghe nhầm rồi.
Tôi sẽ đến Hồng Kông dự đám cưới.
Bạn thấy sao?