17Sáng sớm hôm sau.Thuộc hạ của Chu Phù lần lượt chạy đến, cứu ta và Chu Phù lên.Hắn phái người dùng xe ngựa đưa ta về phủ Thừa tướng.Sáng sớm ta đã để lại thư cho Hồng Phất, là muốn ở chùa miếu lập bài vị trường sinh cho di nương, e rằng có thể sẽ nghỉ lại.Vì ta không về nhà cả đêm, bọn họ cũng chỉ nghĩ là ta ở chùa miếu một đêm.Chỉ có Tần Ánh Tuyết khi thấy ta, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.“Muội muội, muội đúng là mạng lớn.”Ta đáp: “Đó cũng là nhờ tỷ tỷ biết tính toán.”Lại là một trận sóng ngầm mãnh liệt, nha đầu ngốc Hồng Phất này mà vui vẻ đi chuẩn bị bánh ngọt cho chúng ta.Nàng không có ở đây cũng tốt.Ta giả bộ như vô lấy ngọc bội đeo trên cổ ra, rồi cẩn thận quan sát phản ứng của Tần Ánh Tuyết.“Ngọc bội này, thật sự rất tinh xảo.”Nàng ngọc bội trong tay ta, trong mắt tối tăm không rõ.Ta nhướn mày, như vô mở miệng: “Không chỉ tinh xảo mà còn rất trùng hợp, lần trước ta từng thấy Thái tử điện hạ cũng có một khối, bộ dạng thì rất trân trọng.”Tần Ánh Tuyết có chút trầm mặc.Ngay sau đó lấy cớ có việc, liền muốn rời đi.Chỉ là khi nàng sắp bước ra khỏi sân, ta gọi nàng lại.“Tỷ tỷ, ta chỉ biết tỷ thật lòng Thái tử.”Nàng dừng bước, quay đầu ta.“Vậy thì sao?”Cho nên càng sâu, trách càng nặng.Biết chân tướng của mọi chuyện, mới có thể biến thành thù hận.Ta không muốn bản thân trở thành người như .Nhưng lại muốn đích thân ép người khác trở thành bộ dạng mà ta từng căm ghét.Rất xấu xa.Ta vẫn luôn biết.18Ta và Tần Ánh Tuyết có ước định mới.Nàng tò mò về ngọc bội trong tay ta, càng canh cánh trong lòng về khối ngọc bội trong tay Thái tử.Có lẽ nàng biết một chút bí mật, hoặc là bị lừa dối.Dù sao nàng muốn rõ tất cả, thì chỉ có thể hợp tác với ta.Tần Ánh Tuyết viết thư cho Chu Sóc, bảo hắn xuất cung gặp mặt.“Ngươi muốn gì?”Tần Ánh Tuyết thư hồi âm, trên thư chỉ có vài chữ.“Giữa trưa ngày mai, gặp mặt ở vườn hạnh ngoại ô.”Ta lấy ra từ trong n.g.ự.c một khối ngọc bội giả mà Chu Phù đã sớm chuẩn bị cho ta, đưa cho Tần Ánh Tuyết.“Ngươi cầm ngọc bội đi gặp Thái tử, ta nhân cơ hội đi thăm dò tin tức trong địa lao.”Địa lao đó trước đây ta đã từng đến một lần.Nữ tử mặc quần yếm bò ủng hộ bọn họ thả b.o.m khói, là đã qua huấn luyện, thoạt không khác gì người hiện đại.Nhưng đột nhiên đối với ám hiệu của nàng, vẻ hoang mang trong mắt nàng vẫn khó giấu.Cho nên, bất quá chỉ là hàng giả mà thôi.Người xuyên không thật sự trong miệng bọn họ, hẳn là chị đáng c.h.ế.t ngàn vạn lần của ta, Tần Đồng.Chỉ là một bên khác của địa lao, ta vẫn luôn cảm thấy bên trong cất giấu bí mật.Chỉ có thật sự rõ bên trong rốt cuộc là cái gì, mới có thể vạch trần chân tướng của tất cả.Ta và Tần Ánh Tuyết đồng thời xuất phát đến vườn hạnh ngoại ô.Nàng đi tìm Thái tử, thu hút sự ý của hắn.Còn ta nhân cơ hội trèo tường vào rừng hoa hạnh, dựa vào trí nhớ thuận lợi đến địa lao.Nữ tử mà trước đây ta đã gặp không thấy bóng dáng đâu nữa.Một bên địa lao trống không, chỉ có vết m.á.u loang lổ trên tường.Còn bên kia.Cửa đá đóng chặt.Ta cẩn thận tìm kiếm xung quanh, mật thất do người thời cổ đại xây dựng, phần lớn chỉ có mấy cách mở cửa đó.Tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng ở một vị trí khuất, thấy một khối đá có màu sắc hơi khác so với màu tường.Ta đưa tay ấn xuống.Cửa đá trước mắt đột nhiên phát ra âm thanh ầm ầm.Cửa đá mở ra, ta đi vào trong.Không giống như địa lao âm u bên kia, mật thất bên trong cửa đá mà là một khuê phòng nữ tử vô cùng tinh xảo rộng rãi.Trong phòng bày đầy hoa hạnh mới hái, màn lụa mỏng màu xanh nhạt treo rất nhiều, khiến căn phòng này thêm phần thần bí.Chỉ là nhiệt độ trong này thật sự thấp đến đáng sợ, ta mới vào trong không bao lâu, liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.Ta vén màn lụa lên, chậm rãi đi vào trong.“Quan tài băng?”Nhìn quan tài băng trước mắt, trong lòng ta nổ ầm một tiếng.Khó trách lạnh như .Để duy trì nhiệt độ của quan tài băng không đổi, có lẽ ở nơi ta không thấy đã khảm rất nhiều khối băng.Nói là mật thất.Đổi một từ hình dung dễ dàng hơn.Hẳn nên gọi là băng thất.
Bạn thấy sao?