Mỹ Nhân Mềm Mại – Chương 3

Editor + beta: sellsell2610

Đường Vi Vi quay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy địch ý. Cười? Tô Lăng còn cần ta ta dạy sao? Tô Lăng tính cách hướng nội, ngày thường không nhiều, rất thích . Cô rộ lên rất ngọt, theo lời của mấy nam sinh, Tô Lăng giống như thiên sứ.

Cả ngày hôm nay Tô Lăng đều không bình thường, Đường Vi Vi cảm thấy sự bất bình thường của Tô Lăng hôm nay lại là may mắn của ta. Cô ta biết Tần Kiêu thích những người phụ nữ biết nghe lời, suy nghĩ một chút, Đường Vi Vi Tô Lăng mỉm .

Tần Kiêu vẫn luôn đánh giá Tô Lăng, ra đang sợ hãi.

Khả năng quan sát của hắn luôn mạnh đến kinh người, hai tay nắm chặt, tuy rằng bất an trên mặt vẫn cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh. Cô sợ cái gì? Sợ hắn?

Cô giống như một con chim hoàng yến may mắn trốn thoát khỏi lồng sắt, hận không thể đem đầu nhỏ vùi vào lông chi trốn thật kĩ, lại mang theo mãnh liệt hoảng loạn.

Tần Kiêu đến thú vị, giọng lãnh lãnh đạm đạm, hắn đã quen ra lệnh cho người khác: "Nhanh học đi."

Thiếu nữ nâng mặt lên, cứng đờ kéo khoé miệng.

Hắn chằm chằm một lúc, từ đầu tới chân, cuối cùng lạnh lùng : "Cút."

Quách Minh Nham an tĩnh như gà, cảm nhận Tần Kiêu tức giận, cũng chẳng ai biết hắn tức giận vì chuyện gì.

Tô Lăng thở phào một hơi, cúi đầu đi ra ngoài. Nháy mắt gió đêm đánh vào trên mặt, cả người căng thẳng mới thả lỏng.

Cô có chút muốn khóc.

Cô sờ mặt của chính mình, cơ hồ không có một chút độ ấm. Từ khi trọng sinh sống lại, người lúc nào cũng lạnh băng cứng đờ giống như một cỗ thi thể.

Cô rất sợ hãi.

Nhưng mà đã , Tần Kiêu không có nổi lên hứng thú đối với . Cô hiện tại vẫn đang đứng ở đây, vô cùng tỉnh táo. Tiếng xe hơi cùng tiếng còi đan xen, mới chân thật cảm nhận rằng mình đã thay đổi vận mệnh.

Trong "Thanh mai", từ một thiếu nữ để chân trần đầy tuyệt vọng, sau đó biến thành một nữ quỷ điên cuồng uống thuốc độc. Hắn không giống kiếp trước, ánh mắt không gắt gao dính trên người . Như có phải sẽ không bị đưa lên giường của Tần Kiêu, mọi việc phía sau đó cũng sẽ không xảy ra?

Tô Lăng vừa định trở về phòng, điện thoại đã vang lên.

"Tô Lăng à? Vân Bố uống say rồi, còn đang loạn ở đây này...A, Vân Bố cậu cái gì ?"

"Mình lập tức tới."

Vân Bố đang ở trong phòng diễn "Bá Vương Biệt Cơ".

Cô bắt lấy một nam sinh: "Ái phi của ta...Nay bị quân định bao vây tứ phương tám hướng, bị vây đến nỗi lương thực nước uống đều hết, lại không có cứu binh. Dù thoát ra khỏi vòng vây, cũng không thể gặp Giang Đông phụ lão...keng keng keng..." Cô đang nhập vai của Bá Vương.

Nam sinh trợn mắt há mồm: "Cậu...cậu buông tôi ra trước đã..."

Hai má Vân Bố đều hồng, hai mắt mở to , sau một lúc lâu không thấy hắn tự vẫn, nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi còn chưa chết?"

Bạn học ở khoa biểu diễn muốn điên.

Tô Lăng vừa vặn thấy một màn này, đứng ở ngoài cửa, sau một lúc sửng sốt, thì nhẹ nhàng cong môi rộ lên. Trên mặt còn mang theo một lớp trang điểm dày đặc, lên giống như bông hoa mơn mởn trong mùa xuân, trong mắt tản ra tầng tầng lớp lớp ánh sáng nhu hoà, nam sinh trong tối ngoài sáng đều đang chằm chằm .

Tuy rằng bọn họ không hiểu tại sao hôm nay lại trang điểm thành dạng này, người ngày thường thích không ít, khi , phần lớn người ở đây đều không nhịn ghé mắt .

Tô Lăng đỡ lấy Vân Bố: "Chúng ta về thôi."

Vân Bố vẫn còn nhận ra : "Lăng Lăng?"

Tô Lăng ôn nhu dìu : "Nào, chậm thôi." Ngữ điệu của nhu hoà, mang theo nồng đậm ý vị trấn an, Vân Bố vốn đang ầm ĩ liền ngoan ngoãn.

Học đại học một năm, nhân duyên của Tô Lăng không tốt lắm.

Tính e lệ bởi hoàn cảnh gia đình, có chút mẫn cảm tự ti, không quá thích cùng người khác chuyện. Nữ sinh ghen ghét nhan sắc của , nam sinh không dám tự tiện chạm vào lưu li mĩ nhân, tôn nữ thần.

Tô Lăng đỡ Vân Bố đi hai bước, hơi ngừng một chút, đối với mọi người lộ ra biểu cảm ôn hoà như nước: "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Vân Bố, phiền rồi."

Trong mắt mang theo độ ấm, mọi người trong phòng đều ngẩn người, Tô Lăng từ trước tới nay chưa từng chủ cùng bọn họ chuyện, vì bây giờ mới cảm giác thụ sủng nhược kinh* là như thế nào.

(* sủng ái mà lo sợ)

"Đều là học, không phiền không phiền."

Chờ đi xa, mới có người : "Tô Lăng ở khoa các cậu đâu có giống như người không coi ai ra gì."

Sức lực của Tô Lăng không lớn, cũng may Vân Bố còn có chút ý thức, nửa kéo nửa ôm mang Vân Bố trở về.

Đi ra khỏi khách sạn mới có thể bắt xe, thở phì phò, Vân Bố bắt đầu kêu đau đầu.

"Trở về phòng mình sẽ xoa cho cậu. Lần sau đừng uống nhiều rượu như , uống nhiều không có tốt..." Tô Lăng chằm chằm trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng khác, kinh sợ cùng khủng bố nháy mắt đánh úp lại. Còn chưa kịp quay đầu lại, sau cổ đã tê rần, giống như bị kim châm, rất nhanh liền mất đi ý thức.

Cảm giác cuối cùng của chính là nhận thấy mình người khác đỡ , Vân Bố bị ngã nằm trên đất.

-

Cô không cam lòng!

Cô giãy dụa mở mắt ra, hiệu lực của thuốc mê khiến mơ mơ màng màng. Sau khi bị ngất đi, thì bị người ta đem đặt ở trên giường.

Bước chân của người nọ hoảng sợ, rất nhanh đã rời đi, ý thức của cũng bắt đầu tiêu tán.

Tình tiết không giống nhau, lại giống như định mệnh, đem khoang miệng cắn đến chảy máu. Mùi máu tươi cũng không khiến thanh tỉnh bao nhiêu, nếu bây giờ cho một cây đao, nhất định sẽ không do dự mà tự chém mình hai nhát.

Cô chỉ biết rằng, không thể một lần nữa giẫm lên vết xe đổ.

Tô Lăng dùng hết sức lực toàn thân để xuống khỏi giường, đột nhiên bị ngã xuống, cũng không có quá đau đớn, chẳng đủ để tỉnh táo. Trên sàn nhà trải thảm vừa dày vừa mềm, trùng khớp với 5 năm ác mộng của .

Trong phòng không có bật đèn, Tô Lăng gắt gao nắm lấy thảm trải sàn, chật vật bò đến nhà vệ sinh.

Chạm sàn nhà lạnh băng cùng với bức tường lạnh lẽo của phòng tắm, run rẩy mở chốt cửa.

Nháy mắt nước nóng xả ra, nóng đến da thịt đau đớn, cắn rằn chịu đựng, chuyển nước nóng thành nước lạnh. Cả người run rẩy lợi , dùng hết sức lực cuối cùng bò vào bồn tắm.

Thế vẫn vô dụng, cơ thể dần dần mất kiểm soát. Nước chảy vào khoang mũi, cảm giác khó thở buộc phải mở mắt.

Nước tràn vào bồn tắm lớn, đèn trong phòng bỗng sáng lên. Có người mở đèn.

Cô thật sự không hiểu lần này trọng sinh để cái gì. Chẳng lẽ quay lại tuổi 19 lần này lại tiếp tục phải chịu đựng những đau khổ như đời trước.

Không, không muốn.

Rốt cuộc Tô Lăng cũng phải mở mắt ra.

Cô thấy một đôi mắt đang đánh giá từ trên xuống dưới, chủ nhân của đôi mắt trên gương mặt biểu cảm lạnh lùng.

Lớp trang điểm của bị nhoè đi, quả thực không dám thẳng. Nhìn không ra diện mạo thật của như thế nào, chỉ giống như một con dê đáng thương.

Hắn ra muốn khóc, tựa hồ rất thích khóc. Nhưng lại gắng hết sức để nhịn xuống.

Nhãn tuyến treo ở trên viền mắt, có một đôi mắt màu xám nhạt, vừa sạch sẽ lại sáng ngời.

Tổng thể chật vật đến đáng thương, cái dạng này quá xấu, nhất định không phải khẩu vị của hắn.

Tô Lăng không rõ cảm của Tần Kiêu, không dám đánh cược xem hắn có hứng thú với mình hay không. Trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều cách để hắn buông tha cho mình.

Tôi muốn về nhà.

Xin thả tôi ra.

Tôi sợ.

Thế lại nghĩ ra, Tần Kiêu thích nhất những nũng nịu nhát gan, cầu xin cũng không thể .

"Tần tổng, có thể giúp tôi gọi công an không?" Cuối cùng .

Tần Kiêu cong môi: "Không thể, báo công an cái rắm."

Thái độ này, rất lâu rồi chưa gặp qua. Đời trước sau khi hắn ép buộc bên mình, cho dù muốn sao trên trời, hắn cũng hận không thể hái hết xuống cho . Vì , hắn đã rất nhiều việc hoang đường.

Tô Lăng mím môi, trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Hắn không thích mới có thể có thái độ này. Chỉ cần về sau cũng như , mọi chuyện liền trở nên dễ dàng.

Tần Kiêu trong chốc lát, giữa hai chân mày hiện lên vài phần không kiên nhẫn. Bây giờ hắn rất không vui, trong phòng đột nhiên lại xuất hiện một người sống sờ sờ, bảo hắn cao hứng thế nào .

Hắn phiền chán gọi điện thoại cho Đổng Húc: "Kêu hai người mau đem người trong phòng của tôi kéo ra ngoài."

Tô Lăng gục đầu xuống, đôi mắt doanh doanh, trong mắt tràn ngập vui sướng. Nhưng không dám thể hiện ra ngoài, cả người không có chút sức lực nào, chỉ đành ngồi ngốc ở đây.

Bây giờ vẫn còn là mùa xuân, Tô Lăng ra ngoài có mặc thêm áo khoác, cho dù ngâm nước ướt đẫm cũng không bị lộ ra vòng eo, một chút cảnh xuân cũng không. Lần đầu tiên sau khi sống lại cảm thấy phòng ngừa chu đáo thật tốt.

Tuy Tần Kiêu tính cứng ngắc, sẽ không giúp , mượn điện thoại gọi cảnh sát vẫn có thể.

Rất nhanh đưa tới bệnh viện.

Ngửi mùi thuốc sát trùng, mới yên tâm ngủ.

Đêm đâu tiên sau khi sống lại, mơ tới ngày hôm nay của đời trước.

Cô tỉnh dậy trên giường của Tần Kiêu, dấu xanh tím trên người chính là hậu quả bị hắn dày vò cả đêm.

Cánh tay của hắn chống cạnh sườn , trước ánh mắt ngốc ngốc của , giúp vén tóc ra sau tai.

Tô Lăng theo bản năng cho hắn một cái tát, gương mặt lạnh lùng của nam nhân bị đánh tới hồng lên một mảng, đầu hắn cũng không lệch, ánh mắt lại từ ấm áp chuyển thành rét lạnh: "Thế nào? Tự mình bò lên bây giờ lại muốn đổi ý?"

Cô sợ đến hỏng mất, liền bắt đầu khóc thành tiếng, cảm giác sợ hãi cùng thẹn thùng không có gan hỏi tại sao lại như thế này.

Rõ ràng không cái gì cả, sao khi tỉnh lại mọi thứ đều thay đổi?

Nhìn khóc thê thảm, bộ dáng giống như sống không còn gì luyến tiếc. Ngược lại Tần Kiêu còn : "Haizz, ở với tôi không tốt sao? Về sau lão tử sẽ đối xử với em thật tốt không?"

Mơ đến đây, Tô Lăng bị doạ tỉnh.

Ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, vài cây nhỏ mọng nước sức sống bừng bừng.

sinh mệnh yếu ớt lại quật cường kia, phảng phất như ngăn cách cả một đời.

Nếu không có giấc mộng này, giống như đã quên, bọn họ khi bắt đầu, là hắn vui hỏi , hỏi hắn đối xử tốt với không.

Không , nhẹ đáp trong lòng.

nguyện chết lần nữa, cũng không muốn dây dưa với hắn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...