Khi đến Thập Sóc, ta nhận ra phỏng đoán của mình không sai.
Dưới sự tàn của man di, huyện Dương Lũng – địa phương gần Thập Sóc nhất – đã thành đống đổ nát. Dân chúng lang thang không nơi nương tựa, bóng dáng của người nhà họ Từ thì không thấy đâu.
Nghe , sau khi chịu năm mươi trượng trong cung, nhà họ Từ đã cho người đón Từ Phượng Uyển về. Chưa đầy bảy ngày, cả gia đình họ đã rời kinh, đi thẳng đến Dương Lũng.
*
Ta thay y phục cưỡi ngựa, đến trướng của Lăng An Bình.
Hắn để râu dài hơn trước, trong mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi vẫn cố gắng chăm vào bản đồ sa bàn.
Ta trình bày những gì mình phát hiện. Lăng An Bình khẽ giãn mày, ngay sau đó ánh mắt trở nên sắc lạnh.
"Ta vẫn luôn không hiểu vì sao bọn man di lại né những nơi phòng thủ nghiêm ngặt mà trực tiếp tấn công kho lương. Nếu có người cố ý tiết lộ sơ đồ phòng thủ, thì mọi chuyện đều có thể giải thích rõ ràng."
Ta tiếp lời, bày tỏ mối lo về sơ đồ phòng thủ.
Lăng An Bình lập tức triệu tập thuộc hạ, viết thư gửi đi, đồng thời tập hợp các tướng lĩnh để bàn bạc.
Nhiều tướng ta đứng cạnh hắn, định gì đó lại thôi. Lăng An Bình chẳng buồn để tâm, tiếp tục sắp xếp kế hoạch tỉ mỉ.
Trong những ngày tiếp theo, ta an ủi dân chúng trong thành, còn Lăng An Bình bố trí phòng thủ xung quanh.
Man di có gần mười vạn quân, trong khi chúng ta chỉ có ba vạn, lực lượng cách biệt rõ ràng.
Theo dự tính, bọn man di – với sơ đồ phòng thủ trong tay – sẽ quay lại trong vài ngày tới, dốc toàn lực san bằng nơi này và chính thức khai chiến.
14
Lăng An Bình không phải người chờ c.h.ế.t trong vô vọng. Hắn chia ba phần quân lực, bí mật triển khai một đội vòng ra phía sau để tập kích.
Khi hắn lên đường, màn đêm bao phủ khắp nơi. Ta đặt một nụ hôn nhẹ lên mắt hắn, chỉ một câu:
"Không hối tiếc."
Hắn nhẹ nhàng ôm ta, sau đó buông tay, nhanh chóng nhảy lên ngựa.
Ta theo bóng dáng hắn khuất dần trong màn đêm, hít sâu hai hơi thật dài rồi quay lại thành.
Đến bước này, những gì ta có hiện tại đã là mãn nguyện. Những điều còn lại, dù nhiều hay ít, đều là phần lợi ta nhận thêm.
*
Hai ngày sau, trời vừa hửng sáng, một nữ nhân cưỡi ngựa đến gõ cửa thành.
Nàng lớn tiếng gọi:
"Mở cửa mau! Ta là phu nhân Minh Uy Tướng Quân, tướng quân hiện đang bị vây khốn, cần chi viện khẩn cấp!"
Nghe tiếng, ta vội bước lên tường thành. Từ trên cao xuống, ta thấy Từ Phượng Uyển trong bộ đồ trắng, trên người còn vương máu, đang cố sức đập cửa.
Vị tướng giữ thành đứng ra hỏi:
"Ngươi có bằng chứng gì để chứng minh mình là phu nhân tướng quân?"
Từ Phượng Uyển lập tức giơ lên một thanh kiếm:
"Đây là kiếm của Minh Uy Tướng Quân. Các ngươi chắc chắn nhận ra. Hiện giờ, tướng quân bị vây cách đây năm dặm, mau mở cửa để cứu người!"
*
Nhìn thanh kiếm, ta cau mày.
Đó đúng là kiếm của Lăng An Bình, việc Từ Phượng Uyển xuất hiện ở đây chỉ chứng minh rằng nơi nàng chỉ dẫn chắc chắn là một cái bẫy.
Ta tiến lên một bước, cất giọng:
"Ngươi ngươi là phu nhân Minh Uy Tướng Quân? Vậy thử xem, ta là ai?"
Từ Phượng Uyển ngẩng lên ta, ánh mắt thoáng sững sờ, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kiên quyết đáp:
"Ngươi chỉ là một tiện tỳ, dám mạo danh phu nhân tướng quân. Để ngươi ở lại thành là để ổn định quân tâm, không phải để ngươi giả mạo ta!"
Ta bật lạnh:
"Đã lâu không gặp, không ngờ ngươi cũng trở nên thông minh hơn."
Nàng tiếp tục lớn tiếng:
"Minh Uy Tướng Quân và ta cảm sâu nặng, ta luôn ở bên cạnh chàng. Hiện giờ, chàng bị vây khốn, các ngươi còn chần chừ gì nữa mà không mở cửa?"
Vị tướng giữ thành liếc ta, ánh mắt thoáng do dự.
Ta đứng trên cao xuống, không thêm một lời, ánh mắt vẫn dõi thẳng về phía nàng.
Từ Phượng Uyển tiếp tục gào khóc:
"Chàng vì để ta thoát thân mà giao cả tín vật cho ta. Các người không mở cửa, chẳng phải đang đẩy chàng vào chỗ c.h.ế.t sao?"
Nói rồi, nàng lấy từ trong áo ra một chiếc khăn tay.
Chiếc khăn đó chính là chiếc ta từng thêu hoa mai trắng.
Vị tướng giữ thành, từng nhiều lần chinh chiến bên Lăng An Bình, lập tức nhận ra đây là chiếc khăn hắn luôn mang bên mình. Ngay cả thanh kiếm trong tay cũng khẽ siết lại.
Ta mỉm lạnh lùng, nhấc cung của binh sĩ bên cạnh, b.ắ.n một mũi xuyên qua cánh tay phải của nàng.
Từ Phượng Uyển hét lên đau đớn, không dám tin lên ta.
"Đây là thuật b.ắ.n cung phu quân ta dạy. Thế nào, có chính xác không? Có phải đau hơn vết thương tự ngươi tạo ra không?"
Bạn thấy sao?