Mỹ Nhân Diện – Chương 8

Hoàng hậu liếc ta, rồi lại Từ Phượng Uyển, trong ánh mắt thoáng chút dò xét. Bà đặt tay lên bó hoa trước mặt, nhẹ nhàng :  

 

"Hoa nguyệt quý và hoa hồng trông rất giống nhau. Đôi khi, ngay cả bản cung cũng khó mà phân biệt."

 

Từ Phượng Uyển không hiểu ý, lập tức lên tiếng:  

"Hoàng hậu nương nương, hoa có thể để ngày khác thưởng thức. Nhưng tiện tỳ này đã giả mạo thân phận của thần thiếp trong ngày đại hôn, còn giam giữ thần thiếp. Cha mẹ thần thiếp có thể chứng. Đây là tội khi quân, không thể tha thứ!"

 

Ta dùng khăn tay che đi nụ nhếch mép:  

"Nguyệt quý hay hoa hồng, người sáng suốt tự khắc ra khác biệt. Nhưng điều quan trọng nhất là, dù là nguyệt quý hay hoa hồng, cũng không nên mơ tưởng trở thành mẫu đơn."  

 

Hoàng hậu ngẩng lên, trong mắt ánh lên chút kinh ngạc rất nhanh đã giấu đi.  

 

Bà quay sang hỏi ta:  

"Những điều vị nương này , ngươi có gì để biện giải không?"

 

Ta vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp:  

"Chỉ vì có một gương mặt giống ta, mà nghĩ mình là phu nhân tướng quân? Đúng là một nha hoàn không biết điều, bẩn tai người khác."

 

Từ Phượng Uyển tức giận đập mạnh tay xuống bàn, gọi hạ nhân đưa Mạc đại nương vào.  

 

*

 

Hoàng hậu dịu dàng hỏi Mạc đại nương, cầu bà chỉ ra ai mới là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Từ.  

 

Mạc đại nương quỳ xuống, chỉ tay về phía ta.  

 

Ta còn chưa lên tiếng, Từ Phượng Uyển đã vội :  

"Đừng quên bà ta còn sống ở trang trại ngoại ô phía tây!"

 

Ta ngước mắt, thẳng vào Từ Phượng Uyển.  

 

Nàng luôn nghĩ ta chỉ là người cờ giống nàng, không biết rằng mẹ ta chính là thê tử đầu tiên của lão gia nhà họ Từ. Ngày ta chào đời, đại phu nhân – muội muội ruột của mẹ ta – đã vu cáo bà tư thông, khiến ta bị coi là con hoang.  

 

Nhờ Mạc đại nương, ta mới thoát cái chết.  

 

*

 

Triệu Chân bước vào, tan những toan tính của Từ Phượng Uyển.  

 

Hắn kể lại rằng Lăng An Bình đã từng kể cho hắn nghe về lần đầu gặp ta. Chiếc khăn tay thêu và vết sẹo trên má ta trở thành bằng chứng không thể chối cãi.  

 

Từ Phượng Uyển nhận ra điều gì đang chờ đợi mình. Nàng quỳ xuống, khóc lóc cầu xin Hoàng hậu, Thái tử và cả ta.  

 

Nhưng ta chỉ nhạt, cúi xuống thì thầm bên tai nàng:  

"Không biết, cái thai hoang của Khánh Vương vẫn còn trong bụng ngươi chứ?"

 

Lệnh đánh năm mươi trượng ban xuống, tiếng kêu gào của Từ Phượng Uyển dần tắt.  

 

*

 

Khi rời cung, ta sửa lại y phục, khuôn mặt bình thản như lúc mới đến.  

 

Ta hiểu rõ rằng, điều hoàng gia cần không phải là một đại tiểu thư nhà họ Từ, mà là một tướng quân phu nhân quy củ, khiêm nhường, trung thành tuyệt đối với họ.  

 

Thật giả, có còn quan trọng không?  

 

Chỉ tiếc, Từ Phượng Uyển không hiểu đạo lý này. Nàng nghĩ, dòng m.á.u trong cơ thể mình có thể cứu lấy nàng. Nhưng, đó chỉ là một ảo tưởng hão huyền.  

 

13

 

Khi trở về nhà, trời đã tối, ánh đèn rực rỡ thắp sáng khắp phủ. Lăng An Bình đứng chờ trước cửa, thấy xe ngựa của ta liền vội bước tới.  

 

Hắn cẩn thận đỡ ta xuống xe, ghé vào tai khẽ:  

"Người mà Thái tử phái tới đã sắp xếp ở Tây Sương Các. Ta vừa cử y sư đến khám cho người ấy."

 

Ta khựng lại, rồi ngay lập tức hiểu ra đó là ai.  

 

Bước chân giữ vẻ bình thản, khi vào đến phủ, ta nhanh chóng chạy đến Tây Sương Các. Trước mắt ta là một thân hình gầy gò, tiều tụy – chính là mẫu thân của ta.  

 

Bà đang gắng gượng nửa ngồi dậy, ánh mắt ta đầy trìu mến. Ta nhào vào lòng bà, nước mắt không ngừng tuôn rơi.  

 

Thật tốt biết bao, không chỉ ta thoát khỏi lồng giam, mà còn gặp lại mẫu thân.  

 

Lăng An Bình đứng lặng một chỗ, có chút bối rối, cuối cùng đành mang ra một chiếc bàn ăn, đặt ở giữa là món heo sữa nướng vàng óng ánh.  

 

Ta bật trong nước mắt. Những ngày tháng cơ cực trước kia cuối cùng cũng không uổng phí.  

 

*

 

Nửa năm sau đó, ta trải qua quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời.  

 

Ta có thể mọi điều mình từng mơ ước: kết , ngắm hoa, thưởng trà. Tất cả những ước mơ tưởng như viển vông giờ đây đều thành hiện thực.  

 

Nhưng đời đâu như ý, man di vốn đã dâng thư đầu hàng bất ngờ khởi binh, đột kích mấy thành trì, càn quét sạch thóc lúa trong các kho lương.  

 

Sáng sớm hôm đó, Lăng An Bình tiến cung nhận lệnh, và ngay hôm sau đã vội vã dẫn quân ra biên cương.  

 

Ta lập tức vào cung cầu xin hoàng hậu, cho phép theo quân.  

 

Lăng An Bình lần này giận thực sự, mấy ngày liền không chuyện với ta. Trên đường hành quân, hắn cũng tránh gặp ta.  

 

Nhưng ta không lo lắng. Lý do khiến ta nhất quyết muốn đến tiền tuyến chỉ có một: nơi mà man di tấn công đầu tiên chính là huyện dạo gần đây do lão gia nhà họ Từ quản lý.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...