Cửu Vương gia giam Hoàng thượng ở Càn Tâm điện.
Đóng cửa lại, hắn ngồi xuống bậc thềm, ngẩng đầu bầu trời đen kịt không có một chút ánh sáng nào, khàn giọng ,
"Đại Chùy, ngươi xem, tại sao ông ta lại sinh ra bọn ta?"
"Không biết." Ta cũng không nghĩ ra, đã không thích con cái, tại sao lại sinh ra chúng?
"Ngươi xem, không ai đối xử tốt với ai mà không có mục đích cả..."
Cửu Vương gia ta: "Nhưng ta thà rằng ông ta có mục đích với bọn ta, như , ít nhất bọn ta cũng có ích, đáng tiếc không phải, trong mắt ông ta, bọn ta không có gì khác biệt so với hòn đá ném chó dữ trên đường hay con dao chặt củi trong tay."
Cửu Vương gia , trong trí nhớ của hắn, Hoàng thượng chưa từng hắn một cách nghiêm túc, không chỉ hắn, những người huynh đệ khác cũng bị như .
Vì , bọn họ liều mạng muốn thể hiện, muốn Hoàng thượng thích, dù chỉ nhiều hơn một chút, cũng có thể khiến bọn họ vui cả ngày.
Đối với bọn họ, có lẽ không chỉ tranh giành ngôi vị, mà còn là... thương của cha.
Cửu Vương gia còn , nếu có thể lựa chọn, hắn thà sinh ra trong một gia đình bình thường, hưởng cảm gia đình bình thường, còn hơn ở hoàng gia, chỉ còn lại sự nghi ngờ và thù hận lẫn nhau.
Ta ôm Cửu Vương gia.
Cửu Vương gia xoa đầu ta: "Đại Chùy, chúng ta đừng cha mẹ máu lạnh như , chúng ta phải thương từng đứa con."
Ta gật đầu: "Ta chắc chắn sẽ không bán con mình, ông ta chúng ta là súc sinh, bọn họ mới là súc sinh."
Bạn thấy sao?