Trong phòng, hạ nhân đang bận rộn dọn thức ăn, Giang Lạc Dao ngồi cùng với mẫu thân, hai người chuyện về hôn sự ngày mai, Giang Lạc Dao nghe mẫu thân dặn dò rất nhiều việc, hai người cứ chuyện mãi, cho đến khi tất cả các món ăn sắp dọn lên.
"Sao họ còn ở ngoài ?" Vương phu nhân hỏi Giang Lạc Dao, "Phụ thân con chẳng lẽ muốn đuổi người ta đi, đã đến rồi, đột nhiên đuổi người đi cũng không thích hợp, con mau ra ngoài gọi Vương gia vào đi."
Vương phu nhân , mấy cái hư lễ này không cần thiết, cũng không cần phải hoàn toàn theo quy củ.
Giang Lạc Dao đứng dậy đi gọi người, vừa ra ngoài, liền thấy hai người đang chuyện bên ngoài, vừa vừa rất tự nhiên lấy món trà điểm cuối cùng ra ăn.
...Vẫn là phụ thân nàng chủ trước.
Giang Lạc Dao: "..."
Nàng bỗng nhớ đến lần trước ở Vạn Hòa viên, nàng phát hiện bánh ngọt đưa đến bị thiếu một miếng, lúc đó còn tưởng là phụ thân đến, bây giờ xem ra... Vương gia không biết từ lúc nào đã học cái tật xấu này của phụ thân, hai người luôn thích lấy một ít đồ ăn trước bữa cơm, khi ngồi vào bàn, lại không có hứng thú với những thứ này nữa.
Quả nhiên, không phải người một nhà thì không vào chung một cửa.
Giang Lạc Dao lặng lẽ đi tới, hai người này quay lưng về phía nàng, cũng không phát hiện ra nàng đến gần, cuộc trò chuyện của hai người cũng lọt vào tai nàng.
Nàng nghe thấy, phụ thân nàng hiếm khi không chuyện với Thịnh Quyết, mà là tỉ mỉ dạy hắn ấy các quy trình ngày mai, cũng như những điều cần ý.
Giang Lạc Dao im lặng dừng bước, không tiến lên nữa.
Nàng nghĩ, phụ thân nàng vốn tính cách xuề xòa, mà cũng có thể tỉ mỉ như sao?
Nhạc Xương hầu không hề nhận ra con mình đến gần, vẫn đang chuyện với Thịnh Quyết: "Có một số việc cần phải người trưởng bối dạy dỗ... Hôm nay vừa vòi người chưa rời khỏi Hầu phủ, ta đành miễn cưỡng cho người biết một hai điều, người phải nhớ kỹ đấy, đừng loạn quy trình, cũng đừng uống quá nhiều rượu, hỏng việc."
Thịnh Quyết kiên nhẫn nghe ông , tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
Giang Lạc Dao biết tại sao phụ thân không đuổi hắn đi, cha mẹ của Vương gia đều đã qua đời, những việc vụn vặt cần ý khi cưới vợ này, hắn cũng không biết hỏi ai, chỉ có thể để phụ thân nàng cho biết.
"Người khác với người, người chưa chắc đã nghe lọt tai, hơn nữa, bọn họ là hạ nhân, có một số việc cũng không tiện quá kỹ. Chỉ có người từng trải như ta, mới biết chỗ nào cần phải ý..."
Nhạc Xương hầu lo lắng muốn chết, một hồi dần dần trở nên cáu kỉnh, ông một nửa, đột nhiên nghĩ đến người trước mắt này từ ngày mai sẽ cướp mất con mình, lập tức nổi giận, tức giận đến mức trừng mắt, hừ một tiếng.
Ông hung dữ với hắn: "Biết chưa! Ngày mai! Uống ít rượu thôi."
Thịnh Quyết sao không biết tại sao ông lại tức giận, hắn bất đắc dĩ , tiếp nhận câu hung dữ này: "Biết rồi, chắc ngày mai bọn họ cũng không dám ép ta uống rượu đâu."
"Không !" Nhạc Xương hầu vừa nghe, lập tức càng không vui, "Ngày thường người không uống thì , ngày mai trong tiệc cưới, người không thể lần nào cũng từ chối rượu mừng, nếu không để khách khứa thấy, lại đồn đại người không hài lòng với hôn sự, ngay cả rượu cũng không chịu uống."
Thịnh Quyết không biết những điều này, liền vội vàng rút lại lời: "Rượu mừng ngày mai đương nhiên là phải uống rồi."
"Uống?" Nhạc Xương hầu nghiêm mặt , "Người uống sao? Ta nghe Lạc Dao , tửu lượng của Vương gia còn không bằng con chim sẻ trên cành cây ở Hầu phủ, một ngụm là say."
Thịnh Quyết: "..."
Hình như đúng là như .
Nhạc Xương hầu tự mình tức giận một hồi, có lẽ là hết giận rồi, mới thở dài một tiếng như thỏa hiệp: "Ngày mai ta sẽ để ý người, nếu người không uống rượu, thì nháy mắt với ta, ta sẽ chắn rượu thay người."
"Vậy thì đa tạ nhạc phụ." Thịnh Quyết nghe xong câu đó ngẩn ra, sau đó không biết là thật lòng hay giả ý chắp tay hành lễ với ông, "Hầu gia rộng lượng, mà cũng nguyện ý coi bản vương như người nhà, quan tâm như trưởng bối, bản vương thật sự cảm kích, không còn gì để , chỉ biết hành lễ với hầu gia một cái thật lòng."
Những lời này của hắn khiến Nhạc Xương hầu nghe mà ê cả răng.
Nhất thời cũng không phân biệt rõ rốt cuộc là hắn thật lòng hay là cố ý trào phúng châm chọc.
Thịnh Quyết người này, thật là...
Có một loại đáng ghét khiến người ta không ra chân tâm.
Bạn thấy sao?