Mưu Kế Thứ Nữ – Chương 3

11.

Tục ngữ vẫn thường có câu kẻ kiêu ngạo sợ kẻ ngu dốt, còn kẻ ngu dốt sợ kẻ tuyệt vọng.

Trưởng tỷ là đích tiểu thư của bá tước phủ còn là cháu họ của đương kim thánh thượng. Nam Cung Tuân chẳng qua chỉ là một hoàng tử do phi tần thấp kém sinh ra, rắc rối lớn như thế, dẫu hắn có ngốc đến đâu cũng chẳng dám đâm đầu vào.

Nhưng điều ta chẳng thể ngờ là, gã Nam Cung Tuân này quả thực hắn ta chẳng hề có não. Vừa nghe xong lời của bọn ta, hắn đã ngay lập tức hiện rõ vẻ khiêu khích.

"Dùng cái ch.ết để dọa dẫm bổn vương đấy à? Được thôi! Thử liều một lần xem thế nào!"

"Bổn vương không tin các ngươi dám liều..."

Lời của gã vẫn còn chưa xong, có một đám người cùng với ngựa đã tiến đến, một đám còn lại thì đang vây quanh bên ngoài bá tước phủ.

Thái tử Nam Cung Linh khoác bộ áo giáp bạc trên người, sau lưng là chiếc áo choàng màu đỏ tươi hệt như màu m.áu. Vội từ trên ngựa bước xuống, lao thật nhanh đến trước mặt trưởng tỷ, giữ thật chặt tay của tỷ ấy.

"Tuyết nhi, nàng không sao chứ?"

Woa, nam chính cuối cùng cũng lên sân khấu rồi! Cặp đôi ta thích đã trở thành sự thật rồi.

Hải Đường quả thực không hổ là đại nha hoàn của trưởng tỷ, kiếp trước một lòng bảo vệ tỷ ấy lại bị Nam Cung Tuân dùng mũi tên bắn thành hình dáng chẳng ra gì.

Ở kiếp này ấy lại nhanh chóng lao ra, mạnh dạn lên án những hành vi xấu xa của Nam Cung Tuân.

"Thái tử điện hạ, cuối cùng ngài cũng đến rồi!"

"An vương điện hạ thật là tàn nhẫn, Quận chúa nhà chúng tôi chỉ mới vừa qua đời, ngài ấy đã giúp ngoại thất cùng với con của ả ta ép ch.ết đại tiểu thư cùng với nhị tiểu thư nhà bọn tôi."

Thấy thế ta cũng vội vàng thốt lên vài lời trong nước mắt.

"Thái tử điện hạ, An vương điện hạ rằng tỷ tỷ ta là người độc á.c lại độc đoán, còn tỷ ấy chẳng có tư cách gì để trở thành thái tử phi. Trước giờ tỷ tỷ ta vốn là người hiền lành đức hạnh, rõ ràng là bị bọn họ ép thành mức này mà!"

Nam Cung Linh quả nhiên vô cùng tức giận, trừng mắt chằm chằm vào Nam Cung Tuân.

"Từ khi nào mà thái tử phi của Cô là ai cần đến lượt lục đệ đến chủ thế?"

Nam Cung Linh là đích tử của hoàng hậu và cũng chính là người kế nhiệm trong tương lai. Hơn nữa ngài ấy không chỉ là thái tử mà còn là người có chiến công lớn, nắm giữ trong tay rất nhiều binh quyền.

Còn Nam Cung Tuân chỉ là một hoàng tử, mỗi việc mở miệng thôi cũng có gì đó gọi là khác biệt giữa quân và thần rồi.

Kiếp trước, nếu không phải là do Nam Cung Tuân cùng Thẩm Vận Chi mang tính mạng của trưởng tỷ ra uy hiếp thì nam chính vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ thất bại. Lão lục Nam Cung Tuân kia ơi, mau c.út càng nhanh càng tốt đi!

12.

Quả nhiên, Nam Cung Linh vừa ra vài lời Nam Cung Tuân đã chẳng còn dám kiêu ngạo như lúc đầu.

"Thái tử điện hạ bớt giận, thần đệ không dám!"

Ta nhân cơ hội này, lại khóc ròng đầy nước mắt.

"An vương điện hạ rằng bản thân mình không dám, tiểu nữ lại thấy ngài lại rất có bản lĩnh đấy chứ! Ngài vì con của một ca nữ thấp hèn mà lại muốn ép ch.ết hai tỷ muội bọn ta. Thái tử điện hạ, người phải chủ cho tỷ tỷ và ta!"

Nam Cung Linh cùng với tỷ tỷ là thanh mai trúc mã, hơn nữa trưởng tỷ lại vô cùng thương ta chính vì thế thái tử vẫn luôn xem ta giống như một đứa em nhỏ. Nhìn thấy ta khóc đến mức tủi thân như thế, thái tử cũng đùng đùng nổi giận.

"Lục đệ, đệ ỷ lại thân phận hoàng tử của chính mình mà dám bức ch.ết hoàng thân à?"

"Đoan Dương quận chúa là đường muội của phụ hoàng, luận về vai vế Tuyết Nhi và Nhu Nhi còn phải gọi đệ một tiếng biểu ca đấy!"

Nam Cung Tuân bị mắng chửi xối xả, sắc mặt hiện lên đôi phần không phục.

"Vậy Thẩm nương đây cũng là con của bá tước, ấy cũng là biểu muội của ta..."

Nam Cung Linh bị kẻ chẳng biết tốt xấu này cho nổi giận đùng đùng.

"Được sinh ra bởi ngoại thất, chẳng danh chẳng phận, cũng xứng để so sánh với Tuyết Nhi cùng Nhu Nhi à? Ta thấy đệ bị nữ tử này cho đầu óc mê muội rồi, đến cả đích thứ, già trẻ lớn bé cũng chẳng còn phân biệt ."

Nhìn thấy Nam Cung Tuân vẫn còn muốn mở miệng đáp lời, thái tử ngay lập tức trực tiếp quát mắng: "Đứng ngây ra đó gì, còn không mau quay về phủ đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm. Chuyện ngày hôm nay, Cô sẽ tấu trạng lên phụ hoàng!"

Nam Cung Tuân tức giận, hặm họe trừng mắt về phía ta, rồi lại quay sang Thẩm Vận Chi quyến luyến chẳng muốn rời.

Thẩm Vận Chi thấy Nam Cung Tuân rời đi, giờ đã chẳng còn ai chống lưng cho ả, trong một lúc bất vội vàng giả vờ ngất đi. Giang Ấu Vi cùng với người cha cặn bã kia ôm chặt ả ta khóc lóc tựa như rằng ả ta đã ch.ết.

Ta nhanh chóng kéo hết mọi người vào nhà rồi quay sang với trưởng tỷ: "Tỷ tỷ ơi, mau đóng cửa rồi vào nhà thôi!"

"Ả ta tự mình ngất đi, có ai chạm gì vào ả ta đâu, quay đầu lại là sẽ đổ thừa hết cho chúng ta đấy!"

Người cha cặn bã hướng về đứa con mà từ nhỏ đến lớn ông ta chẳng có một câu hỏi han nào, lần đầu trong đời ông hét lớn đầy đủ tên của ta.

"Thẩm Vân Nhu!"

Ta ngậm chặt miệng chẳng đáp lấy một lời, vội vàng đóng cửa lại.

13.

Cấm quân của Nam Cung Linh vẫn luôn phòng thủ bên ngoài phủ, ba người kia dẫu cho có khóc đến ch.ết thì cũng chẳng vào trong.

Người đứng ở bên ngoài ngóng chuyện ngày một nhiều, bọn họ cũng biết xấu hổ nên chỉ đành cõng Thẩm Vận Chi lên vai rồi tuyệt vọng rời đi.

Nam Cung Linh sau khi vào dâng hương cho Đoan Dương quận chúa thì vội bước ra mái hiên nhà rồi chuyện với trưởng tỷ. Ta và Hải Đường khi thấy cảnh này, cả hai liền nắm tay nhau mỉm đầy hạnh phúc.

Hải Đường: "Thái tử điện hạ đúng thật oai hùng khí khái, đứng cùng với tiểu thư đúng thật là một cặp đôi trời định."

Ta: "Đúng thế, đúng thế!"

Hải Đường: "Đại tiểu thư mệnh khổ, cũng may là có thái tử điện hạ ở đây, nếu không thì biết đâu hai ả kia đã cho vào cửa rồi!"

Ta: "Đúng thế chứ còn gì?"

Hải Đường nghe thấy lời của ta, vội quay đầu lại ta, còn mang theo chút gì đó ghét bỏ.

"Nhị tiểu thư, người có thể tự mình ra vài câu không?"

Ta: "Hai người họ khi nào thành thân thế nhỉ, hay là trực tiếp phòng luôn đi!"

"Ta muốn thấy hai người họ sinh con, sinh con!!!"

Hải Đường bị ta dọa sợ đến mức vội bịt chặt miệng ta lại.

"Nhị tiểu thư, ngươi vẫn nên ít vài câu, Quận chúa vẫn còn đang trong tang kì mà!"

Lời này của Hải Đường đã vô thức tỉnh ta, kiếp trước vì phải chịu tang Đoan Dương quận chúa 3 năm, trưởng tỷ mới để cho cặp mẹ con kia có cơ hội để lợi dụng.

Lần này, ta phải cố gắng hết sức để hôn sự của họ diễn ra càng sớm càng tốt, tránh để đêm dài lắm mộng. Nghĩ đến đây, ta vội vàng chạy về phía trưởng tỷ và Nam Cung Linh, trưởng tỷ có chút ngạc nhiên nắm lấy tay ta.

"Nhu Nhi, sao muội lại vội vã thế, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Ta vội quỳ xuống trước mặt Nam Cung Linh, hướng về ngài ấy với vẻ mặt cầu xin.

"Thái tử điện hạ, mong người hãy cưới tỷ tỷ ta sớm một chút, có không?"

Trưởng tỷ bày ra vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Muội đang lời ngốc nghếch gì thế, mẫu thân vẫn còn đang trong tang kì..."

Ta vội vàng giải thích.

"Nhu nhi biết rõ, theo lý mà đích mẫu qua đời trưởng tỷ cần phải chịu tang 3 năm. Nhưng không phải là có quy tắc trong 100 ngày tang thì có thể tự do cưới xin sao. Thái tử điện hạ đã 20 tuổi rồi, tỷ tỷ lẽ nào nỡ lòng để ngài ấy phải đợi thêm 3 năm?"

"Nhu nhi vẫn còn nhỏ, chịu tang cho đích mẫu 3 năm thì cũng chỉ 17 tuổi. Tỷ tỷ, tỷ gả đi, để Nhu nhi thay tỷ chịu tang giữ đạo hiếu."

Lời này của ta đã khiến cho tỷ tỷ vừa ửng hồng hai má, lại vừa ướt đỏ nơi khóe mắt. Nam Cung Linh cũng hướng về ta với vẻ đầy tán thành.

"Tuyết Nhi, Cô cảm thấy lời Nhu Nhi cũng có đôi phần hợp lý. Lần này trở về cung, Cô sẽ cầu xin phụ hoàng ban hôn, nàng cứ ở nơi này đợi Cô."

Trưởng tỷ có đôi phần lưỡng lự: "Nhưng mà..."

Ta vội vàng ghé sát vào tai tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, tỷ quên rồi sao, của cải ở trong phủ này đều là gia sản của đích mẫu. Một khi tỷ xuất giá thì có thể mang tất cả mọi thứ đi theo. Đến lúc đó, phụ thân có đón hai mẹ con kia vào phủ thì cũng chẳng lấy gì. Tỷ cứ mau mau xuất giá là !"

Trưởng tỷ hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía ta, chẳng thêm một lời nào.

14.

Nam Cung Linh ở lại một lúc rồi cũng cáo từ, lúc rời đi ngài ấy đã để lại 10 hộ vệ để bảo vệ cho trưởng tỷ.

Đám hộ vệ ấy chắng khác gì những vị thần đang canh gác cổng trời, đến cả một con ruồi nhỏ cũng khó lòng vượt qua cánh cửa phủ bá tước.

Ta vừa định quay về để thông báo tin tức đến cho Lâm di nương thì trưởng tỷ đã gọi ta vào trong phòng tỷ ấy.

Đối mặt với vẻ mặt có phần vô cảm của tỷ tỷ cùng với ánh mắt chằm chằm vào ta, ta bước vào phòng với một tâm trạng đầy lo lắng. Ta đột nhiên hoảng sợ vô cớ rồi vội quỳ xuống trước mặt trưởng tỷ.

"Tỷ tỷ, tỷ gọi Nhu nhi vào đây là có chuyện gì sao? Có phải là Nhu nhi đã sai chuyện gì rồi không?"

Trưởng tỷ vào ta, một lúc thật lâu rồi đột nhiên vỡ òa bật khóc thành tiếng. Tỷ ấy nhẹ nhàng đưa tay sờ vào mặt ta, thốt ra những thanh âm dường như rất đau lòng.

"Nhu nhi, có phải muội cũng đã quay lại rồi không?"

Ta ngơ ngác, trong một lúc lâu không hiểu lắm những gì trưởng tỷ vừa . Tỷ ấy chợt hạ thấp giọng, ghé sát vào tai ta.

"Có phải là muội ... cũng trùng sinh đúng không?"

Hai mắt ta chợt mở to, ngẩn người trưởng tỷ.

"Tỷ tỷ, tỷ..."

Trưởng tỷ cúi người ôm lấy đầu ta đặt nhẹ vào lòng tỷ ấy.

"Muội không cần trả lời đâu, tỷ biết hết rồi bởi vì ta cũng giống hệt muội. Muội có biết khoảng khắc thấy thi thể muội đưa ra khỏi vùng nước lạnh lẽo, trái tim này của ta đã đau đến nhường nào không?"

"Còn có mẹ của muội, bà ấy cũng là người tốt mà, tại sao lại... Là tỷ tỷ vô dụng, không bảo vệ cho hai người thật tốt!"

Ta đột nhiên hiểu rõ, có lẽ trưởng tỷ nghĩ ta cũng đã trùng sinh giống như tỷ ấy. Đây chẳng phải là rất trùng hợp sao?

Ta vội vàng đáp lại lời tỷ ấy.

"Tỷ tỷ, Nhu nhi đã thấy hết mọi thứ mà. Nhu nhi đã thấy rất rõ tỷ phải ch.ết thảm thương dưới tay của Cung Nam Tuân và Thẩm Vận Chi, Nhu nhi rất căm hận thế nên Nhu nhi đã quay trở lại."

Trưởng tỷ nắm chặt lấy tay ta, những gì tỏa ra trong ánh mắt tỷ ấy đều là sự đau lòng ai cũng có thể nhận thấy rõ.

"Mấy năm nay, tỷ luôn cảm thấy cái ch.ết của muội năm đó luôn có gì đó rất kì lạ, muội rõ với tỷ đi, rốt cuộc là muội đã ch.ết như thế nào?"

Ta nghiến răng nghiến lợi, thốt ra lời trong sự căm giận tột cùng.

"Chính bởi vì muội bắt gặp An vương cùng với Thẩm Vận Chi gặp gỡ riêng tư, sau đó bị bọn họ phát hiện, tiếp đến là bị chính tay An vương nhấn chìm dưới ao sen trong sân vườn."

"Năm đó, chuyện giữa tỷ và An vương vốn dĩ là do mẹ con nhà kia tính kế, với mục đích là chiếm vị trí thái tử phi của tỷ. Thái tử điện hạ cũng bởi vì cứu tỷ mà bị hai người bọn họ bức ép cho đến ch.ết, Nhu nhi phải bảo vệ tỷ tỷ và mẫu thân, muội tuyệt đối sẽ không để cho chuyện ở kiếp trước xảy ra thêm một lần nào nữa."

Bởi vì là một người hâm mộ của tiểu thuyết cũng như là một kẻ xuyên không, ta nhất định sẽ đ.iên cuồng hoại cốt truyện này.

Đúng như dự đoán, trưởng tỷ đã hạ quyết tâm mang theo hết của hồi môn của đích mẫu sớm ngày xuất giá. Và như thế ba kẻ thất bại kia sẽ chẳng hưởng bất kì một xu nào.

15.

Chuyện hôn sự giữa trưởng tỷ cùng với Nam Cung Linh là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Thân là nữ nhi duy nhất trong thế hệ này của Hằng vương phủ, tỷ ấy có 3 cữu cữu, 8 vị biểu ca, tất cả bọn họ đều là những người có quyền cao chức trọng. Người xứng đôi với tỷ ấy cũng cần phải có quyền cao chức trọng.

Còn về phía Nam Cung Tuân, sau khi hoàng thượng biết mọi chuyện, hắn bị mắng chửi xối xả, bị tước mất chức vị tạm thời rồi còn bị đưa đến canh giữ hoàng lăng.

Người cha cặn bã cùng với ả Giang Ấu Vi chẳng biết mưu toan chuyện gì mà lại chủ đến phủ tìm trưởng tỷ, rằng với tư cách là phụ thân ông ta không thể không quan tâm đến chuyện xuất giá của nữ nhi mình.

Ông ta cũng chẳng còn đề cập đến việc đưa hai mẹ con ả kia vào phủ. Ngày đại hôn của trưởng tỷ đang đến gần, nếu ông ta không tự tìm đến cái ch.ết thì trưởng tỷ cũng chẳng có lý do gì mà vào ông ta.

Hơn nữa chuyện đại hôn gấp gáp nên có rất nhiều chuyện lớn cần phải xử lý. Cũng may thái tử điện hạ vẫn luôn là người chu đáo, từ sáng sớm đã phái người đến bá tước phủ để phụ giúp. Chỉ trong vòng 1 tháng mọi công việc chuẩn bị cũng xem như là sắp hoàn tất.

Còn về phía ta, bởi vì có công trong việc mối cho hôn sự giữa trưởng tỷ và Nam Cung Linh thế nên trên dưới trong phủ giờ đây ai cũng đối xử với ta vô cùng tốt.

Ngoại trừ việc đang phải chịu tang Đoan Dương quận chúa nên phải ăn mặc nho nhã, ăn uống có phần thanh đạm thì mọi thứ còn lại với ta đang diễn ra một cách tốt vô cùng.

Ngày hôm đó, sau khi hoàn thành việc tụng kinh như thường ngày cho Đoan Dương quận chúa, ta đã mang theo một vài suy nghĩ trong lòng chạy đến thăm Lâm di nương. Đứng từ phía xa ta đột nhiên thấy người cha cặn bã lén lén lút lút đi vào phòng của mẫu thân ta.

Rất nhanh trong phòng truyền đến âm thanh đầy giận dữ phẫn nộ của Lâm di nương.

"Đây đều là những gì mà Đoan Dương quận chúa ban tặng cho ta lúc người còn sống, những thứ này để lại sau này của hồi môn cho Nhu Nhi, bá tước gia trụy lạc đến mức phải lấy đi gia sản chẳng đáng bao đồng của người thiếp thất cùng với đứa con mà lúc nào ngài cũng ghẻ lạnh sao?"

Người cha cặn bã kia lại nhẹ giọng dỗ dành [Nguyệt nương].

"Nguyệt nương, ta cũng không còn cách nào khác nên mới phải đưa ra hạ sách này. Trái tim con người cũng toàn là thịt, sao bà có thể nỡ lòng Vi di nương cùng con nàng ấy phải chịu đói khát sao?"

"Bà thẳng vào mặt ta đây này..."

Ta chỉ cần nghe qua lời lập tức liền hiểu rõ mọi chuyện. Ta đã từng , người cha cặn bã kia mà an phận thủ thường thì quả thực chẳng thể giống ông ta một chút nào. Hóa ra là ông ta đang nhân cơ hội ai cũng đều bận rộn phải chuẩn bị hôn sự, nên lén lút vào cửa sau nhà mà ăn trộm đây mà!

Nha hoàn bên cạnh ta cũng là do một tay Đoan Dương quận chúa dạy dỗ, ấy và Hải Đường chính là tỷ muội ruột với nhau, thế nên năng lực việc của ấy là một điều không cần bàn cãi.

Chỉ cần ánh mắt của ta, ấy đã ngay lập tức hiểu rõ ý ta muốn , ngay lập tức quay người rời đi để gọi người đến đây.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...