Mưu Kế Của Chồng [...] – Chương 8

8

 

Bẫy thú người bị thương không phải chuyện lạ trong làng, không ai nghi ngờ gì. Những đứa trẻ trong làng đều có kinh nghiệm, biết chỗ nào có thể đến, chỗ nào thì không, Trần Nguyên thì khác. Cậu ta từ nhỏ đã sống ở thành phố, cưng chiều hết mực, lên núi bắt chim cũng chỉ là hứng thú nhất thời, việc lạc đường là bình thường nên việc xảy ra sự cố cũng chẳng ai bất ngờ.

 

Những ngày Trần Nguyên gặp nạn, không khí trong nhà thật u ám. Hàng xóm láng giềng thấy Tiêu Quân Triết chăm sóc cho Trần Nguyên tận như , không khỏi bàn tán xôn xao.

 

Chọn một ngày nắng đẹp, tôi trở về nhà. Vừa vào cửa đã thấy Tiêu Quân Triết ngồi bơ phờ trong phòng khách.

 

Thấy tôi vào, mắt ta lập tức sáng lên.

 

“Vợ à, cuối cùng em cũng về rồi!”

 

Mấy ngày qua, Tiêu Quân Triết đã tìm mọi cách liên lạc với tôi không có kết quả, còn tôi thì giả vờ như đã bị tổn thương nặng nề, hoàn toàn phớt lờ ta.

 

Tôi giữ bình tĩnh, : “Có gì mà trông như thế này, em chỉ đi vài ngày thôi mà.”

 

【Phụ nữ chỉ cần bỏ mặc vài ngày là xong, biết ngay ta sẽ tự quay về. Hại mình lo lắng suốt mấy hôm nay, giờ việc quan trọng nhất là lấy tiền từ tay ta để chữa bệnh cho con mình.】

 

Thì ra ta chờ tôi vì điều này.

 

Tôi nở nụ và lấy ra lý do đã chuẩn bị sẵn.

 

“Chồng ơi, em có tin vui này, chúng ta sắp phát tài rồi!”

 

Tiêu Quân Triết hơi ngẩn ra, không tin nổi: “Em gì cơ?”

 

“Chắc còn nhớ em hồi trước, bây giờ ấy giàu lắm, tự mở công ty ăn lớn. Gần đây bọn em liên lạc lại với nhau, ấy mách cho em một cách đầu tư kiếm tiền, em đã đầu tư vào một dự án. Dự án này hiện đã đi vào hoạt , không bao lâu nữa chúng ta sẽ thu hồi vốn!”

 

Tiêu Quân Triết vẫn không tin: “Nghe như lừa đảo, em đừng để bị lừa.”

 

Thấy ta không tin, tôi lấy ra bảng kế hoạch mà chị Tô đã chuẩn bị từ trước, kiên nhẫn giải thích cho ta. Dần dần, tôi thấy sự nghi ngờ trên mặt Tiêu Quân Triết tan biến, thay vào đó là ánh mắt hào hứng.

 

Nhưng khi nghe tôi đã dùng toàn bộ số tiền sáu mươi triệu để mua nhà đầu tư vào dự án, ta ngây người một lúc rồi giận dữ.

 

“Em đầu tư luôn cả sáu mươi triệu à!?”

 

“Đó là tiền mua nhà của chúng ta, Giang Liễu, em ngốc thật đấy à? Dù có chắc thắng thì em cũng không thể đem hết mà đầu tư chứ!”

 

Tôi bình tĩnh an ủi ta và chỉ vào biểu đồ tăng trưởng trên điện thoại: “Chồng à, xem, với đà tăng trưởng này, chúng ta chắc chắn sẽ không lỗ. Chờ thêm một tháng nữa, sáu mươi triệu này không biết sẽ sinh lời gấp bao nhiêu lần. Có gì mà phải lo chứ.”

 

Tiêu Quân Triết chằm chằm vào biểu đồ trên điện thoại, mắt lóe lên sự tham lam.

 

【Sáu mươi triệu sinh lời gấp mấy lần, chẳng phải là mấy trăm triệu sao!】

 

【Không ngờ Giang Liễu lại có giàu thế, xem ra lúc này chưa thể trở mặt với ta.】

 

Nghe tiếng lòng của Tiêu Quân Triết, tôi hài lòng mỉm .

 

Chị Tô từng , muốn tiêu diệt kẻ thù, trước tiên phải cho hắn phát cuồng.

 

—-------

 

Trong mấy ngày tiếp theo, Tiêu Quân Triết cứ mải mê nghiên cứu dự án mà tôi đầu tư.

 

Càng nghiên cứu, sự tham lam trong mắt ta càng không che giấu . Biết tôi không còn tiền, ta không nỡ bỏ qua miếng bánh ngon trước mặt, chỉ ước có thể đem toàn bộ tài sản ra đầu tư, lại không đủ tiền để lo cho Trần Nguyên phẫu thuật.

 

Tôi nghe lén ta gọi điện vài lần, lần nào cũng chỉ là lời trấn an Trần Tú Thư.

 

Cuối cùng, Trần Tú Thư đành phải khổ sở chạy vạy khắp nơi, cầu xin tiền để lo cho con.

 

Hôm đó, ta hẹn tôi gặp mặt ở trung tâm thương mại nơi ta việc.

 

“Chị ơi, lần trước em cho chị vay năm ngàn, giờ em cần gấp để lo cho Tiểu Nguyên phẫu thuật. Chị xem...”

 

Trần Tú Thư khéo léo, mắt đỏ hoe tôi.

 

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, ta đã tiều tụy đi nhiều. Những đêm thức trắng, sự lo lắng không vay tiền khiến ta trông già hơn hẳn.

 

Còn tôi, mấy ngày này ăn ngon, uống khỏe, tâm trạng cũng tốt, sức khỏe trông khá hơn rất nhiều.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...