7
Nhìn về phía đối diện, tôi thấy đứa con trai riêng tám tuổi của Tiêu Quân Triết, Trần Nguyên, đang nhăn nhở mặt xấu với tôi.
“Mụ già, để xem bà còn dám bắt nạt mẹ tôi không! Đáng đời! Lêu lêu!”
Nó vừa vừa chửi, lại còn cúi xuống nhặt một viên đá khác định ném về phía tôi.
Tôi không hề nương tay với nó, lập tức nhặt hòn đá mà nó vừa ném, quăng lại.
Hòn đá trúng ngay cổ tay nó, nó đau đến nỗi bật khóc ầm ĩ.
Tiếng khóc lập tức thu hút sự ý của mẹ chồng và Trần Tú Thư từ trong bếp.
Mẹ chồng vừa thấy đứa cháu cưng khóc đau đớn, lập tức xót xa: “Ôi trời ơi, chuyện gì thế này? Tay cháu sao rồi? Ai đánh cháu ?”
Trần Nguyên vừa khóc vừa sụt sùi, chỉ tay về phía tôi mà hét lớn: “Là bà ta! Chính bà già xấu xa này đã đánh con!”
“Này mẹ, đánh bà ta đi! Đánh c//hế//t bà ta đi!”
Trần Tú Thư mắt đỏ hoe tôi, giọng đầy trách móc: “Chị à, Tiểu Nguyên nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Cho dù nó có gì sai thì chị nó là , sao chị lại ra tay?”
Tôi còn đang ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của Trần Tú Thư thì bên ngoài vang lên giọng của Tiêu Quân Triết.
“Giang Liễu, đánh một đứa trẻ sao? Cô còn là người không?”
Tiêu Quân Triết bước vào với vẻ mặt giận dữ, tiến tới đứng cạnh Trần Tú Thư, lớn tiếng chất vấn tôi.
Tôi nheo mắt, hai người trước mặt - đôi nam nữ trông có vẻ vô cùng "xứng đôi vừa lứa" - chậm rãi mở miệng: “Anh gấp gáp như gì? Trần Nguyên đâu phải con . Và nữa, tôi mới là vợ , đứng cạnh Trần Tú Thư thế này thì ra thể thống gì? Nếu có ai thấy, người ta sẽ đàm tiếu mất.”
Trong mắt Tiêu Quân Triết thoáng qua chút lo lắng, rất nhanh ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
【Có phải Giang Liễu đã phát hiện ra điều gì rồi không?】
Tiếng lòng của ta vang lên khiến tôi bật lạnh. Chẳng phải là tôi đã thấu hết rồi sao? Đúng là trước đây tôi đã quá mù quáng, hai người này rõ ràng trao đổi ánh mắt đầy ý như thế mà tôi lại không nhận ra.
Trần Tú Thư bên cạnh vẫn giữ bộ dạng vô tội, thậm chí khi thấy Tiêu Quân Triết xuất hiện, nước mắt ta liền rơi ngay, trông thật đáng thương.
"Bây giờ đang về chuyện bắt nạt trẻ con, đừng có lôi mấy chuyện vớ vẩn ra đây!" Tiêu Quân Triết lớn tiếng.
【Đồ đàn bà c//hế//t tiệt, chỉ toàn phiền phức cho tôi! Nếu con trai tôi bị thương, xem tôi có lột da không!】
Tôi chỉ vào hòn đá lớn bằng nắm tay trên đất, lạnh: “Một đứa trẻ mà lại cầm hòn đá lớn như thế này ném vào đầu người khác à?”
Trần Tú Thư ngay lập tức phản bác: "Chị đừng bừa, Tiểu Nguyên ngoan lắm, không bao giờ chuyện như thế."
“À, đúng rồi, con trai ngoan, chỉ có tôi độc ác thôi. Vậy sao tôi không ném thẳng vào đầu nó mà gi//ết c//hế//t luôn đi cho xong!”
Trần Tú Thư chưa từng thấy tôi dùng giọng điệu mỉa mai như , ta sững sờ, mặt đỏ bừng không thể lại câu nào.
Tôi không còn quan tâm đến cuộc tranh cãi vô nghĩa này nữa, xoay người và đi thẳng ra ngoài.
—---------
Mấy ngày tiếp theo, tôi ở lại khách sạn và ba ngày sau mới nghe tin tức về mẹ con Trần Tú Thư.
Hóa ra trong thời gian ở nhà tôi, Trần Nguyên đã cùng các đồng trang lứa trong làng lên núi bắt chim, không may dẫm phải bẫy thú giấu trong rừng. Đến khi người đưa đến bệnh viện, chân cậu bé đã thịt nát xương tan, nghe có khả năng sẽ bị tật suốt đời.
Khi nghe tin này, tôi không nhịn mà bật . Không ai biết rằng chính tôi là người đã sắp đặt mọi chuyện.
Những năm trước, Trần Tú Thư thường dẫn Trần Nguyên về nhà của Tiêu Quân Triết ở quê. Lâu dần, Trần Nguyên kết với những đứa trẻ trong làng và thường theo chúng lên núi bắt chim. Nhưng vì thân hình béo phì và không quen thuộc địa hình, cậu ta thường bị lạc.
Lần này cũng không khác. Chiều hôm đó, tôi trốn trong bóng tối, thấy Trần Nguyên bị lạc khỏi nhóm, khi chắc chắn cậu bé chỉ còn lại một mình, tôi nhanh chóng đặt bẫy thú vào chỗ đã định.
Khi nghe tiếng hét thảm thiết của Trần Nguyên, tôi mới yên tâm rời đi.
Bạn thấy sao?