6
Chị Tô nghiêm túc hỏi: “Thế em định gì? Ly hôn sao?”
Tôi lạnh: “Ly hôn là chắc chắn rồi, trước khi ly, em sẽ không để cho Tiêu Quân Triết dễ dàng thoát thân đâu!”
Chị Tô bật ha hả: “Đúng là Tiểu Liễu của chị! Sao em có thể thông minh trong công việc ở nhà máy mà lại để bị gia đình chồng bắt nạt thế này chứ!”
“Cứ đi, em cần chị giúp gì, chị nhất định sẽ giúp.”
Đó chính là điều tôi chờ đợi từ chị.
Chị Tô là người đã tự mình xây dựng sự nghiệp, chị có các mối quan hệ và khả năng mà tôi không thể tưởng tượng nổi. Chị không chỉ điều hành nhà máy mà còn đầu tư vào nhiều dự án khác nhau, trong đó có cả những dự án lời và lỗ.
Còn Tiêu Quân Triết thì vừa tham vọng, vừa thích mơ mộng về việc trúng số, bao nhiêu năm ăn bám tôi, tính ra số tiền đó đủ để tôi mua một căn nhà trả thẳng. Bây giờ, tôi sẽ bắt hắn nhả hết những gì hắn đã lấy từ tôi ra.
Sau khi bàn bạc với chị Tô, tôi nhờ chị thiết kế một cái bẫy để lôi kéo Tiêu Quân Triết vào. Chị Tô đồng ý và chỉ sau vài ngày, đã gửi cho tôi một bản kế hoạch.
Đó là dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng. Chị Tô kể rằng chị suýt bị lừa bởi kế hoạch này, khu đất dùng để xây khu nghỉ dưỡng chưa chính quyền phê duyệt và đã tự ý khởi công. Người chịu trách nhiệm dự án đã dối trá và sau đó bị tố cáo, dự án bị đình chỉ, và những người đầu tư vào đó đều mất trắng.
Tôi biết rõ Tiêu Quân Triết. Trình độ học vấn của hắn cũng chỉ ngang với tôi, qua nhiều năm hắn chỉ lo hưởng thụ, không hề tiến bộ. Dự án này nếu cho có vẻ đầy tiềm năng và có con số hấp dẫn, thì việc lừa hắn đầu tư sẽ dễ dàng vô cùng.
—------
Chưa mấy ngày, mẹ chồng tôi quay lại, và cùng quay lại với bà là Trần Tú Thư cùng đứa con trai của ta.
“Chị dạo này trông sao mà hốc hác thế?” Trần Tú Thư , cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên khi tôi từ trên xuống dưới.
Dĩ nhiên, tôi biết mình trông thế nào, mệt mỏi và tiều tụy ra sao. Nhưng không sao, chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa thôi, người phải chịu đựng sẽ là ta.
“Dạo này tôi ngủ không ngon, sắc mặt kém một chút. Mà các người đến đây gì thế?”
Trần Tú Thư mặt không đổi sắc, : “Chẳng phải chị khó khăn lắm mới về lại nhà à, tôi đặc biệt đến thăm chị đấy.”
Nói rồi, ta thân mật nắm lấy tay tôi, bắt đầu dò hỏi chuyện mua nhà.
“Hôm bữa rể chị không khỏe ở trung tâm bán nhà, bây giờ đỡ hơn chưa?”
Tôi thở dài, lắc đầu: “Chưa khỏe lắm, tôi còn định nhờ chồng tôi đưa đi khám. À mà này Tú Thư, em có tiền không? Chị muốn vay chút tiền để đi khám.”
Trần Tú Thư không ngờ tôi lại đột ngột hỏi mượn tiền, khuôn mặt ta lập tức đông cứng lại, chỉ sau vài giây, nụ nhanh chóng trở lại.
“Chị không phải có tiền sao? Chút tiền của em chắc chẳng giúp gì nhiều.”
Tôi cố tỏ ra lo lắng: “Em cũng biết đấy, tiền của chị đã dồn hết vào mua nhà rồi, bây giờ trong tay chẳng còn đồng nào. Chồng chị cũng không chịu đưa đi khám...”
Nụ trên mặt Trần Tú Thư gần như không còn giữ nữa, mấy lần ta cố chuyển chủ đề đều bị tôi kéo trở lại.
Cuối cùng, tôi cũng thuận lợi vay 5.000 tệ từ ta.
Tự dưng mất đi một khoản tiền, chắc hẳn chẳng ai có thể vui nổi. Trần Tú Thư viện cớ rồi vội vàng trốn vào bếp.
Lúc đó, bỗng dưng từ đâu bay đến một hòn đá, nhắm thẳng vào đầu tôi.
Đang mải suy nghĩ, tôi kịp tránh đi. Nhìn hòn đá đập vào đất tạo thành một hố sâu, sắc mặt tôi lập tức lạnh lùng.
Bạn thấy sao?