6.
Tên này thật đúng là cẩu Hoàng đế.
Dẫn ta đi dạo phố, lại còn bắt ta đeo màn che. Mời ta ăn kẹo hồ lô, còn tranh với ta. Thậm chí dẫn ta đến bên bờ sông Tần Hoài, nghe nhạc công ngâm xướng.
Không thể không nhạc công kia có giọng tốt, làn điệu thản nhiên uyển chuyển, vô cùng êm tai. Hắn thấy ta nghe nghiêm túc, mà lại bảo ta rời đi.
“Ta không đi, còn chưa nghe xong đâu.”
“Bên ngoài sắp bắt đầu bắn pháo hoa rồi, thật sự không đi sao?”
Pháo hoa!!!
Ta thật ra đã từng xem qua, thế ta chỉ có thể đứng ở phía sau cùng, kiễng mũi chân đích tỷ, đích huynh bọn họ đi thả, một thứ nữ như ta căn bản là không có tư cách.
Ta đứng tại chỗ, ánh mắt ảm đạm: “Pháo hoa, ta đã từng xem qua.”
“Xem qua rồi?” Hoàng đế nhướng mày hỏi.
Ta há miệng, vịt chet vẫn mạnh miệng : “Đương nhiên!”
Sau đó nhỏ giọng bổ sung một câu: “Không có.”
Hoàng đế nhẹ: “Nếu nàng gọi ta thêm vài tiếng Thịnh ca ca, không chừng ta sẽ cho người đi sắp xếp một chút, chuẩn bị pháo hoa đ//ốt cho nàng xem.”
“…” Ta chớp mắt.
Trong thâm tâm ta rất rõ ràng vô cớ lấy lòng, không gian cũng là trộm. Hoàng đế không thể vô duyên vô cớ đối tốt với ta.
Nhưng ta muốn duy trì tính ngây thơ, không rành thế sự, chỉ biết ham chơi, chỉ có thể chịu đựng không cam lòng, đi theo phía sau gọi hắn: “Thịnh ca ca,Thịnh ca ca……”
Nhưng Hoàng đế này rất chó, mặc cho ta gọi đến miệng lưỡi khô khốc, cổ họng cũng đau, hắn vẫn bất .
“Hừ!” Hai mắt ta như phun lửa trừng hắn, hận không thể cắn hắn vài cái.
Hắn lại đứng dậy, tựa như thương, tựa như cưng chiều xoa xoa đầu ta: “Đi thôi.”
Ta sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới giống như mèo xù lông: “Ngài loạn tóc ta gì.”
“…”
Hoàng đế ta: “Nha đầu ngốc, còn không mau đuổi theo?”
Sau đó cất bước đi. Trong lòng ta thầm mắng vài câu, rồi nhanh chóng đuổi theo.
“Thịnh ca ca, huynh chờ ta một chút.”
Hoàng đế có quyền có thế chuẩn bị pháo hoa còn hoành tráng hơn nhiều so với Hầu phủ. Ngay từ đầu ta còn có chút sợ hãi, dần dần ta cũng quên mất sợ hãi, cũng quên mất thù hận của ta.
Chỉ là một tiểu nương mười bốn tuổi đơn thuần ngây thơ, vui vẻ , vui vẻ chơi . Hoàng đế ngồi cách đó không xa uống trà ta.
Ta cờ thấy sự cưng chiều trong mắt hắn, cảm thấy khó hiểu. Tại sao là cưng chiều? Không phải là nam nữ sao?
“Nha đầu ngốc, đi thôi.”
“Ta không phải là nha đầu ngốc, ta tên là Phó Uyển Uyển.”
Hoàng đế nhíu mày, như là thỏa hiệp: “Uyển Uyển, đi thôi.”
Chờ đến khi trở lại hoàng cung, ta mới nhớ tới một việc: “Hoàng thượng, ngài không đưa ta về Hầu phủ sao?”
“Trẫm lúc nào đưa nàng về Hầu phủ?”
“Ngài……” Ta há miệng, hốc mắt đỏ lên.
Tất nhiên, đây là giả vờ. Ta mới không muốn trở về Hầu phủ, ta cũng không ngốc.
“Ngài thật đáng ghét.” Lúc rời đi, ta còn về phía Hoàng đế hét lên một tiếng.
Chỉ là giọng có chút kiều mỵ, mang theo vài phần ngọt ngào. Đây đâu phải là hét, rõ ràng là nũng.
Ta cũng không dám quay đầu ánh mắt Hoàng đế. Trở lại căn phòng nhỏ của mình, Liên Nhi đã lo lắng muốn chet.
Ta vui mừng chia sẻ với nàng ấy ta đã đi đâu? Còn đem bánh ngọt ta giấu cho nàng ăn. Thậm chí còn chia hai miếng cho Bích Hà.
Lúc Du phi gọi ta qua, ta không ngờ Hoàng đế cũng ở đây.
“Uyển Uyển, lại đây bái kiến Hoàng thượng đi.” Giọng Du phi khàn khàn, hình như là đã khóc.
Ta mới không thèm quan tâm nàng ta có khóc hay không. Nàng ta có khóc mù mắt cũng không liên quan gì đến ta. Là các nàng trăm phương ngàn kế đưa ta vào cung không phải sao?
Trước khi hành lễ với Hoàng đế ta còn len lén liếc hắn một cái.
“Thần nữ bái kiến Hoàng Thượng.”
“Không cần đa lễ, đứng lên đi.”
Ta đứng dậy, cúi thấp đầu.
“Nghe Du phi nàng thích đến hồ sen phía sau chơi?”
“Vâng!” Ta nhẹ nhàng gật đầu.
“Thích thì cứ thường xuyên đến!” Hoàng đế giả vờ thật vụng về. Lại còn giả bộ không nhận ra ta, Du phi cũng không phải đồ ngốc, nhất định là đã sắp xếp tai mắt. Hắn thật sự là xem thường những phi tần hậu cung này.
Nhìn ánh mắt Du phi hận không thể ăn tươi nuốt sống ta là có thể chứng minh, nàng cái gì cũng biết.
“Tạ hoàng thượng.”
Hoàng đế thản nhiên gật đầu: “Du phi, muội muội này của nàng thật thú vị, về sau đừng có vô cớ trách nàng ấy nữa, dù sao nàng ấy vẫn còn nhỏ, phải sủng ái nhiều một chút. Cho dù là sai, cũng nên dạy dỗ nhẹ nhàng thôi.”
Hàng này của Hoàng đế, đừng Du phi không hiểu. Cả ta cũng không hiểu.
Ta muốn sủng phi, không phải muốn tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành.
7.
Sau khi Hoàng đế rời đi, ánh mắt Du phi ta hận đến nỗi không thể ăn thịt ta. Nàng ta bắt ta kể mọi chuyện đã xảy ra với Hoàng đế.
Ta cũng không sợ hãi. Có Hoàng đế chỗ dựa, Du phi cho dù có căm tức cũng không dám gì ta.
Ta kể lại từng chút một cho nàng nghe, miêu tả biểu cảm của Hoàng đế lúc đó vô cùng tỉ mỉ.
Nhìn vẻ mặt nàng ta khổ, phẫn nộ, lại không thể gì ta, trong lòng ta cực kỳ đắc ý.
“Ngươi trở về đi.”
“Vâng, nương nương!” Ta phúc thân hành lễ rời đi.
Mấy ngày kế tiếp ta mỗi ngày đều đến hồ sen chơi , không gặp Hoàng đế. Ta cũng không quan tâm, dù sao ta vẫn còn trẻ, tuổi mười bốn vẫn còn quá nhỏ, căn bản không thể thị tẩm đoạt sủng.
Ta luôn đề phòng Du phi ta, nàng ta lại không có hành gì, mà là mở một bữa tiệc ngắm hoa, mời các phi tần khác trong cung, sau đó giới thiệu ta với mọi người.
Thậm chí nàng ta còn giả bộ lỡ miệng, chuyện ta Hoàng thượng cho phép, mỗi ngày ở hồ sen chơi cho mọi người đều biết. Nàng ta muốn đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió.
Những ánh mắt hâm mộ, ghen tị, hận thù cùng tìm tòi nghiên cứu đều hướng về phía ta. Nàng ta muốn mượn d//ao giet người.
Rất nhanh đã có phi tần mời ta đi dạo hoa viên, hoặc đến cung của các nàng ngồi một chút. Sau khi ta đi các nàng đều nhân cơ hội tìm hiểu tin tức của Hoàng đế.
Phi tần hậu cung của Hoàng đế rất nhiều, hoàng tử công chúa lại rất ít. Rất nhiều người còn ở trong bụng mẹ đã không còn. Có người sinh ra không sống bao lâu thì chet non. Những thứ này không thể thiếu thủ đoạn của các cung phi.
Còn có phi tần nhờ ta hỗ trợ mang thư cho Hoàng đế. Ta cũng không đùn đẩy, thư ta quả thật đã giao cho Hoàng đế, về phần Hoàng đế có hồi âm hay không thì không phải là chuyện ta có thể kiểm soát.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, ta giúp phi tử nào mang thư, Hoàng đế sẽ đến cung phi tử đó ngồi một chút.
Sau đó ta liền thành miếng bánh thơm ngon của toàn bộ hậu cung, Du phi tức giận đến cơm cũng ăn không vô, cả người gầy gò, Hầu phu nhân vội vội vàng vàng vào cung thăm. Rồi gọi ta qua để khiển trách.
Ta đứng ở một bên trầm mặc, không một lời. Hầu phu nhân lại không dám gì ta, hôm nay bà ta muốn bắt ta xuất cung cũng không thể . Ta cúi thấp đầu, trong lòng vô cùng đắc ý.
“Uyển Uyển!?”
Ta ngước mắt về phía Hầu phu nhân.
“Ngươi có thể gặp Hoàng thượng?”
“Thỉnh thoảng có thể thấy, cũng có nhiều lúc không thấy.”
Ta ngược lại không dối. Hoàng đế một ngày bận rộn trăm bề, sao có thể giống như ta không có việc gì , ngồi bên hồ sen nghĩ cách sao để sủng ái, sao trả thù Phó gia.
Ánh mắt Hầu phu nhân lúc đó, hận không thể nuốt sống ta. Nhưng ta không sợ.
Bây giờ họ đang cầu xin ta. Hầu phu nhân bộ tịch rất nhiều lời tỷ muội thâm, phải giúp đỡ lẫn nhau, ta tai trái vào tai phải ra, tuyệt đối không để bà ta lừa gạt.
Du phi rốt cuộc vẫn không thể phục sủng, Hoàng đế cũng không đến thăm nàng ta. Hoàng đế đã gặp ta vài lần trong chòi nghỉ mát ở hồ sen, hắn vội vàng đến, lại vội vàng đi. Nhiều lần ta đắm chìm trong suy nghĩ.
Ta là một người sáng suốt, lúc hắn trầm mặc, ta tuyệt đối không lên tiếng quấy rầy.
Ngay lúc ta quấy đục cái ao hậu cung này, chuẩn bị đục nước sủng ái, Thái hậu đến núi Ngũ Đài cầu phúc đã trở lại.
Các phi tần nhất thời cũng lười quản ta, ngay cả ánh mắt Du phi ta cũng vui sướng khi người gặp họa. Giống như ta sắp gặp xui xẻo.
“…”
Trong lòng ta ít nhiều cũng có chút sợ hãi. Dù sao Hoàng đế háo sắc so với Thái hậu nương nương nắm giữ đại quyền hậu cung dễ lừa gạt hơn nhiều.
Ngày Thái hậu trở về, ta đã triệu kiến. Lúc Du phi đưa ta qua, dọc theo đường đi còn không ngừng dạy dỗ ta.
Ta im lặng suốt đường đi, đến Từ Ý cung, ma ma bên cạnh Thái hậu dẫn vào cung điện. Liếc mắt đã thấy Thái hậu ngồi trên ghế phượng chằm chằm ta.
Trên mặt bà còn mang theo vẻ mệt mỏi, hai mắt lại hơi phiếm hồng, hình như là mới khóc.
“Thần nữ bái kiến Thái hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Ta nhanh chóng quỳ xuống dập đầu hành lễ.
Thái hậu vẫy tay với ta: “Tiểu nha đầu, đứng lên đi, lại đây cho ai gia một cái.”
“???”
Cái này khác với những gì ta đã dự đoán. Ta thấp thỏm bất an tiến lên, Thái hậu nắm lấy tay ta, kéo ta ngồi bên cạnh bà.
Bà ấy chăm vào mặt ta như thể đang ai đó qua ta. Bà sờ sờ mặt ta: “Đứa nhỏ ngoan, con chịu khổ rồi.”
“???” Vẻ mặt ta mơ hồ. Thế này là sao?
“Về sau ở bên cạnh ai gia có không?”
Được chứ, đương nhiên là . Không có gì tốt hơn thế.
Người ta thường “gần quan thì ban lộc”, sống ở Từ Ý Cung của Thái hậu, chẳng lẽ còn lo không sủng ái hay sao?
Bạn thấy sao?