Năm đó, khi vẫn còn trong sáng nhất, Quý Hoài Xuyên đã dùng đôi tay trần đào bới đống đổ nát để cứu tôi ra, rồi cõng tôi đi bộ suốt tám cây số tìm người giúp đỡ.
Chuyện này trở thành kim bài miễn tử của ấy trong cảm.
Nhưng đến kỷ niệm mười năm bên nhau, tôi lại vô thấy một bức ảnh thân mật của ấy với người khác ngay trong thành phố.
Khung cảnh phía sau chính là cực quang Iceland, nơi mà bảo không có thời gian để đưa tôi đi.
Cô nhỏ kia nép vào lòng , nụ rực rỡ đầy kiêu hãnh.
“Anh trai rất thích bức ảnh này, nên em đăng lên nhé~”
01
Lúc lướt thấy video đó, đầu ngón tay tôi run lên từng đợt.
Tiếng hít thở đều đặn của Quý Hoài Xuyên vang lên bên tai, chẳng còn mang lại cảm giác an toàn như trước. Ngược lại, tim tôi siết chặt đến mức khó thở.
Tôi mở trang cá nhân của kia ra—hóa ra ấy là một blogger couple.
Trong 109 video của ấy, có 90 cái là về .
Cô ấy rất xinh đẹp, đôi mắt đen long lanh như có nước, làn da căng tràn collagen, nụ ngây thơ rạng rỡ.
Nhưng trong các video, chàng trai chưa bao giờ lộ mặt. Chỉ có hình ảnh từ cổ trở xuống.
Giọng ta trầm ấm, cưng chiều gọi là “bé nhỏ phiền phức”.
Ngay cả phần bình luận, tài khoản luôn giành vị trí bình luận đầu tiên cũng có cái tên đầy sủng nịnh: “Bé phiền phức là bảo bối nhân gian của tôi”.
Tôi cố nuốt xuống cảm giác nghẹn đắng trong cổ họng, tiếp tục lướt xuống.
Họ cùng nhau dạo bước trên con đường vắng giữa trời bão tuyết.
Cô nép sát vào người ta, đôi tai đỏ ửng vì lạnh, giọng nũng nịu hỏi:
“Anh sẽ em bao lâu?”
Chàng trai không trả lời, chỉ mạnh mẽ kéo ấy vào lòng, để thân hình bé nhỏ của ấy vùi trọn trong lớp áo gió. Ngay sau đó, đôi môi cũng bị một mảnh ấm áp bao phủ.
Tôi bấm vào phần bình luận. “Bé phiền phức là bảo bối nhân gian của tôi” vẫn chiếm vị trí top 1:
“Môi bảo bối của mềm mại thơm quá, hôn thích thật.”
Những khoảnh khắc tưởng chừng ngọt ngào ấy, đối với tôi, chẳng khác nào một nhát dao cứa vào tim.
Tôi thậm chí còn mong mình hoa mắt, hay chỉ là đa nghi mà hiểu lầm Quý Hoài Xuyên.
Nhưng… hình xăm ngay dưới xương quai xanh của chàng trai trong video lại không biết dối.
“XN” – chữ viết tắt của tên tôi.
02
Quý Hoài Xuyên trước đây luôn xem tôi là cả thế giới.
Tôi tính bướng bỉnh, rất khó dỗ dành, thế là ấy tìm mọi cách để mua quà cho tôi, từ đồ ăn thức uống cho đến trang sức, xe cộ, nhà cửa.
Thấy mấy cặp đôi trẻ tuổi xăm tên nhau lên người, cũng hùa theo một cách bốc đồng. Còn nghiêm túc hứa rằng sẽ đặt tôi trong tim cả đời.
Tôi bị đau dạ dày, tự học nấu ăn để đồ bổ cho tôi.
Có một năm Lễ Tình Nhân, trời đổ bão tuyết, tôi đang thực tập ở xa, đã chuẩn bị tinh thần một mình đi ăn lẩu.
Nhưng khi bước ra khỏi công ty, tôi lại thấy Quý Hoài Xuyên đứng tựa vào xe, đôi tai đông cứng đến đỏ bừng.
Tôi hỏi sao không ngồi trong xe.
Anh xoa đầu tôi, :
“Xe mới mua, sợ em không nhận ra. Với lại trong xe ấm quá, mà vào là ngủ mất.”
Tôi mở cửa ghế phụ, bên trong đặt đầy hoa tươi.
Trên bó hồng xanh—loài hoa tôi thích nhất—còn có một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
“Anh đã cầu hôn em từ lâu rồi, không ngại thêm lần nữa. Tình của chưa bao giờ là thứ rẻ mạt. Anh muốn cưới em hàng ngàn hàng vạn lần.”
Nhưng ký ức sâu sắc nhất, vẫn là ngày xảy ra tai nạn sập nhà.
Tôi bị vùi dưới lớp gạch đá, mơ hồ thấy Quý Hoài Xuyên liều mạng đào bới xung quanh.
Anh đào đến mức hai bàn tay rách toạc, máu me đầm đìa.
Ngoài trời mưa như trút nước, quỳ trước mặt tôi, cả người ướt sũng, hết lần này đến lần khác gào lên:
“Hứa Nặc, em không có chuyện gì!”
Cuối cùng, cõng tôi trên lưng, sốt cao 39 độ, mà vẫn gắng gượng đi bộ suốt tám cây số để tìm người cứu giúp.
Từ đó, mỗi khi cãi nhau, tôi đều lôi chuyện này ra để nguôi giận.
Tất cả bè xung quanh cũng đều biết, Quý Hoài Xuyên tôi đến mức liều cả mạng sống.
Thậm chí còn trêu rằng, nếu mất tôi rồi, chắc sẽ đi tự sát mất thôi.
Nhưng bây giờ…
Tất cả những điều đó chẳng khác nào một trò lớn.
3.876 ngày, 10 năm…
Quý Hoài Xuyên đã phản bội tôi.
03
Tôi trằn trọc mãi, vô đánh thức Quý Hoài Xuyên.
Anh nheo mắt lại, giọng còn chút mơ màng vẫn dịu dàng như cũ:
“Sao còn chưa ngủ? Lại đau dạ dày à?”
Nói rồi, lập tức ngồi dậy, đi rót nước ấm và tìm thuốc cho tôi.
Tôi nhận lấy ly nước, uống hai ngụm, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Quý Hoài Xuyên.
Đôi mắt vẫn sáng rực như năm 18 tuổi, không hề thay đổi.
Đôi mắt này rất giỏi mê hoặc lòng người.
Có lúc, chúng đầy ắp uất ức, khẽ hỏi tôi có thực sự nhẫn tâm bỏ lại một mình để đi công tác hai tuần không.
Có lúc, chúng mang theo sự chiếm hữu, khiến tôi bị hành hạ đến mức eo mỏi chân nhũn.
Nhưng giờ đây, tôi lại không thể thấu chúng nữa.
“Hoài Xuyên, ngày mai em muốn đi Iceland ngắm cực quang.”
Anh hơi sững lại, sau đó chỉ bất lực:
“Dạo này công ty nhiều việc quá, không đi , để khi nào có thời gian nhé?”
“Được, cứ bận việc của đi.”
Tôi bình tĩnh mỉm đáp lại.
Trước đây, điều tôi thích nhất ở Quý Hoài Xuyên chính là sự quyết đoán.
Buổi sáng tôi vừa muốn đi du lịch đâu đó, buổi chiều đã đưa tôi đến nơi.
Thì ra, thời gian thực sự có thể một người thay lòng.
04
Sáng sớm, Quý Hoài Xuyên đã đi .
Trên bàn ăn là bánh bao chiên Lý Ký—món tôi thích nhất.
Quán này đông khách đến mức phải xếp hàng từ nửa đêm mới mua .
Bên ngoài túi còn dán một tờ giấy ghi màu hồng:
“Bé ngoan, hôm nay mua bánh bao chiên cho em rồi, nhớ ăn sáng nhé!”
Tôi thấy vô cùng ghê tởm.
Không đến nó, tôi quay người đi vào phòng việc.
Mật khẩu máy tính của Quý Hoài Xuyên rất dễ đoán—chính là ngày sinh của tôi.
Từ khi nhau, chúng tôi luôn giữ một khoảng cách vi diệu—không can thiệp vào không gian riêng tư và các mối quan hệ xã hội của nhau, cũng như hoàn toàn tin tưởng nhau.
Vì thế, Quý Hoài Xuyên chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ xem điện thoại hay máy tính của .
Ngay cả ứng dụng nhắn tin cũng không thèm thoát, mở rộng trên màn hình, không một chút đề phòng.
Thoạt , toàn bộ tin nhắn đều là công việc, không có gì khả nghi.
Tôi mở thanh tìm kiếm, nhập ba chữ “bé phiền phức”.
Một avatar mèo con đội băng đô màu hồng lập tức hiện lên.
Chính là một nửa còn lại trong ảnh đại diện đôi của Quý Hoài Xuyên.
“Anh phải nhanh chóng đẩy nhanh việc ly hôn đi, nếu không, con của chúng ta sinh ra mà không có danh phận thì còn ra thể thống gì nữa?”
Quý Hoài Xuyên chỉ nhắn lại một câu ngắn gọn:
“Bảo bối ngoan, sẽ xử lý sớm.”
Tôi tiếp tục kéo xuống, từng dòng tin nhắn đập vào mắt, tim tôi như bị vỡ thành từng mảnh.
Thì ra, những ngày tôi nằm viện vì bệnh, ta đang cùng ta đi leo núi, nhảy bungee.
Những đêm tôi tăng ca đến mức đau đầu, ta lại ngủ trong vòng tay ta.
Ngay cả đêm hôm qua—kỷ niệm 10 năm của chúng tôi—bọn họ vẫn trò chuyện vui vẻ như chưa từng có gì xảy ra.
“Anh lại không đến với em tối nay à? Vậy thì không đụng vào ta.”
Lúc đầu, Quý Hoài Xuyên chỉ gửi một icon mèo con vâng lời.
Sau đó là một đoạn tin nhắn dài:
“Anh sớm đã không còn hứng thú với Hứa Nặc nữa rồi. Bảo bối vẫn là tuyệt nhất, dáng đẹp, trên giường cũng rất thoải mái.”
“Nhưng ta khó chịu lắm, tối nay là kỷ niệm 10 năm, nếu không ở bên ta, ta sẽ ầm lên. Anh không muốn cãi nhau, mệt mỏi lắm.”
Tôi tiếp tục lướt xuống, thấy tin nhắn kết thúc của Quý Hoài Xuyên:
“Biết thế, năm đó trong vụ sập nhà, đã không cứu ta rồi.”
Tôi thật sự muốn quay lại hiện trường vụ tai nạn năm đó.
Muốn hỏi chàng trai đã liều mạng đào bới đống đổ nát, đôi tay bị đá sỏi cào rách đến chảy máu:
“Quý Hoài Xuyên, rốt cuộc có trái tim không?”
Bạn thấy sao?