Rồi ta chuyển ánh sang Lý Huyền.
"Tể tướng cũng thật là, đưa A Huyền đến đây gì? Cậu ấy mới mười bảy tuổi, còn chưa lễ trưởng thành mà! Chẳng qua là bị luận tội nhận hối lộ, cho cùng cũng chỉ là tội chết cả nhà thôi, bổn cung đâu có liên lụy đến Lý thị..."
Lý Huyền lúc này còn nhỏ, nghe thấy lời này, liền òa lên khóc, lập tức từ bỏ mọi kháng cự: "Điện hạ tha mạng! Là phụ thân... Phụ thân ông ấy nhất thời hồ đồ! A Huyền vô đẩy ngài, không cố ý đâu! Ngài đánh thần đi! Ngài thần đi! Dù ngài gì với thần, thần cũng sẽ không phản kháng!"
Lý Huyền thật yếu đuối, ta không nỡ lòng nào cậu ta.
Ánh mắt ta lướt qua Lý Huyền, rồi dừng lại trên người Hình bộ Thượng thư Tần Viễn.
"Bổn cung không nỡ ngươi, A Viễn à... Khi bổn cung ngươi, cứ như đang thấy A Viễn năm xưa. Lúc đó, ông nội của ngươi vì vụ án gian lận thi cử mà cả nhà bị lưu đày, bị vào hạng dân thường, con cháu đều không tham gia khoa cử. Bổn cung thương tiếc tài năng của ngươi, mới mở ân điển cho ngươi có cơ hội trở lại quan."
Ta dừng lại, rồi mỉm hơi ngại ngùng:
"Ôi... người già rồi, luôn thích nhớ lại chuyện xưa. Các ngươi đừng thấy lạ nhé, ha ha ha..."
5
Tần Viễn là người ít nhất trong số những người này. Tưởng rằng ta đang ám chỉ mình, hắn ta chỉ lặng lặng đáp lại.
"Thần lĩnh chỉ. Trưởng Công chúa điện hạ yên tâm, chuyện Tể tướng nhận hối lộ, thần và Hình bộ chắc chắn sẽ điều tra kỹ càng."
Nghe , Lý Huyền khóc càng lớn tiếng, chưa kịp than vài câu đã ngất xỉu. Ta bất đắc dĩ, cậu ta mà cưng chiều: "Đứa nhỏ này này, kích cái gì ?
"Bổn cung chỉ có thể bị tội chết cả nhà thôi, đâu có bảo sẽ gi//ết ngay bây giờ!"
Rồi ta quay sang với những người còn lại: "Còn quỳ gì? Đều đứng dậy về phòng nghỉ ngơi đi! Quỳ đến mỏi chân các ngươi, đau lòng là bổn cung đấy!"
"Thẩm Lý, mau gọi người đỡ họ dậy, mời thái y đến khám bệnh, mỗi người còn thưởng một lọ Thư Ngấn Cao trị thương xóa sẹo. Bổn cung sẽ tự tay bôi thuốc cho họ, từng người từng người một."
Thẩm Lý nghe xong thì nghiến răng, hừ lạnh một tiếng: "Điện hạ thật là quá nuông chiều họ! Họ biết người nhân từ khoan dung nên mới dám ngang ngược như !"
Ta chỉ nhẹ nhàng liếc nàng: "Đừng nữa, ai bảo bổn cung thương họ thật lòng chứ?"
Rồi ra lệnh kéo họ đi từng người một.
Ta là một người giữ vững chữ tín, đã bảo bôi thuốc là sẽ đích thân tự bôi.
Vệ Nhiễm ngực nở nhất, Tạ Trừng eo thon nhất, Phong Ảnh Nguyệt tiếng kêu quyến rũ nhất, Trình Mộc Lâm chân dài nhất, Lý Hiên tuổi còn nhỏ thân hình chưa trưởng thành, ưu điểm là trẻ trung… Những người còn lại cũng mỗi người một vẻ.
Quả nhiên là bổn cung, ăn uống cũng phải thật ngon!
Có lẽ cảm nhận sự thương của bổn cung nên tám nam sủng đều không khỏi ngại ngùng.
"Tạ điện hạ, thần tự mình rồi!"
"Sĩ khả sát bất khả nhục, điện hạ cuối cùng muốn gì?"
"Điện hạ! Xin người tha cho nô, điện hạ…"
"Điện hạ, người có thân thể của ta không có trái tim của ta!"
"Độc phụ! Muốn ngủ thì ngủ đi, đừng giả vờ giả vịt!"
…
Ta vừa cưng chiều vừa bất lực họ: "Nhất dạ phu thê bách nhật ân, các ngươi đều là người của bổn cung. Chuyện bôi thuốc sao có thể nhờ người khác? Cần gì phải ngại ngùng? Nơi nào của các ngươi mà bổn cung chưa thấy qua?"
Ta vỗ nhẹ vào người họ, nhắc nhở: "Nhanh nằm xuống đi, nếu để lại sẹo, bổn cung sẽ đau lòng lắm đấy!"
6
Sau khi bôi thuốc cho tám nam sủng, ta quay về thư phòng xử lý chính vụ. Thẩm Lý đứng bên cạnh, mặt đầy phẫn uất, vừa lẩm bẩm vừa trách móc:
"Điện hạ, người nuông chiều bọn họ quá mức rồi! Để bọn họ tự tung tự tác như , chẳng coi người ra gì!"
Ta không để ý: "Nam nhân mà, bản chất là để chiều. Bọn họ đông như , bổn cung chỉ có một mình, tranh sủng là chuyện dễ hiểu thôi."
"Dù sao họ cũng không dễ dàng gì, ngươi nên thông cảm một chút."
Bạn thấy sao?