Thùy Linh đã ở chỗ của Trúc Nhã hai ngày, cũng chưa từng thấy Quang Đạt tới thêm lần nào nữa. Vừa hay cũng muốn trở lại nhà trọ.
Cánh cửa mở ra, khung cảnh bên trong khiến Thùy Linh hết sức ngỡ ngàng.
Cô đi nhầm nhà mất rồi.
Nội thất tạm bợ đã thay bằng những món đồ mới đượm mùi tiền. Không cần nghĩ cũng có thể đoán kẻ đã việc thừa thãi này.
“Rốt cuộc em cũng về rồi!” Đột nhiên giọng như reo mừng của người đàn ông từ góc phòng vọng tới. Thùy Linh nghiêng người sang. Ngay tại cửa dẫn ra ban công, Quang Đạt đang treo người lơ lửng trên thanh xà ngang, những khối cơ bắp sau chiếc áo phông trắng gồ lên khỏe mạnh, ôi cha, ngon nghẻ…
Quang Đạt thầm khi thấy ánh mắt si mê của , khuôn mặt xinh đẹp, nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay đang nghiêng nghiêng theo tác lộn nhào điêu luyện. Người đàn ông tiếp đất nhẹ nhàng bước đến sát bên cạnh, ghé vào tai hỏi: “Thích không?”
Thùy Linh di chuyển đồng tử từ ngực lên trên. Khuôn mặt này từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí ,, ánh mắt si mê này, lần đầu thấy.
Bỗng chợt bừng tỉnh, vẻ hào nhoáng này cũng không phải của .
“Không!” Cô xoay người khó chịu bước vào.
“Anh hỏi ngôi nhà!” Quang Đạt giang tay: “Màu sắc này đều hợp với cả hai chúng ta, thứ gì cũng rất bền.” Vừa vừa nhảy lên sô fa nhún nhún.
Đây là tên thần kinh nào ? Thùy Linh trợn mắt , cả người ngây ra lộ vẻ khiếp sợ.
Quang Đạt nhảy xuống, cúi người hỏi: “Em đang gì ? Mặt dính thứ gì bẩn à?"
Cô lắc đầu.
Quang Đạt lại tiếp tục màn giới thiệu. Mỗi một đồ dùng đều đích thân mẫu để khẳng định với người đối diện về độ bền chắc.
Cuối cùng, Thùy Linh không thể nhịn , gầm lên: “Tạ Quang Đạt.”
Anh ngừng lại trịnh trọng bước lại trước mặt , ngồi xuống.
Thùy Linh đỏ mắt: “Bao năm qua, cho dù tôi cố gắng bao nhiêu cũng không nhận một nụ của . Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất chúng ta lên giường, khi đó say rượu, còn liên tục gọi tên Ái Xuyên. Mẹ , em thay nhau chèn ép tôi dù nghiệt ngã đến mấy tôi cũng có thể chịu đựng. Trong lòng vẫn còn nhớ người đầu tôi cũng có thể cố nhẫn nhịn. Nhưng đó chỉ là khi thời hạn 3 năm còn. Thỏa thuận cũng đã hết, đừng ra trò hề gì nữa, nhạt lắm. Tôi không , chẳng thích đến mức ngu ngốc bám theo .”
“...” Quang Đạt vẫn tỏ ra lắng nghe rất chăm .
Thùy Linh ngừng lại: “Thái độ này của là gì? Nói đi chứ?”
“Em là vợ , chỉ nhớ có thế. Những chuyện khác không quan trọng.” Quang Đạt nhún vai thờ ơ trả lời.
Nghe , Thùy Linh liền bị sốc, thật ngu ngốc, ra những lời này với kẻ bị mất trí thì có ý nghĩa gì. Cô thở dài, hít vào một hơi thật sâu.
Đột nhiên nở một nụ rạng rỡ, gằn giọng hỏi: "Anh thích ở cùng tôi chứ gì, thôi, đừng có mà hối hận đấy."
"Không hối hận." Quang Đạt vênh mặt, kiêu ngạo đáp.
***
Quang Đạt từ phòng tắm đi ra, tóc ướt đẫm, trên người chỉ quàng vội một chiếc khăn tắm, sắc mặt tái mét gọi lớn: “Thùy Linh!!!”
“Tôi không điếc!” Cô ngồi trên sô fa ăn kem cố nhịn .
“Sữa tắm và dầu gội của tôi đâu!”
“Loại đấy tôi dùng không hợp nên đổi rồi!”
“Sao lại là mùi này?”
“Rất thơm, tôi thích nhất mùi này!”
Anh hùng hổ bước lại gần . “Em lại ăn gì nữa đây?”
“Kem sầu riêng, tất cả những thứ có mùi ở đây sẽ đổi thành sầu riêng hết, thơm ngạt ngào!” Cô múc 1 thìa đưa lên: “Anh thử xem!”
“Sao em lại có sở thích nặng mùi như thế?” Anh méo mó hỏi.
"Không phải tôi có sở thích nặng mùi, chỉ là tại không phù hợp nên mới cảm thấy như mà thôi. Có rất nhiều người nghiện nó, cũng đâu có rẻ.” Cô vui vẻ đưa kem vào miệng. Đã lâu lắm rồi không ăn thoải mái thế này. Vì người nhà họ Tạ không thích sầu riêng nên mới phải từ bỏ sở thích này. Giờ thì còn lâu nhé! Đeo bám cũng vô dụng.
Bạn thấy sao?