Muốn Có Vợ Mặt [...] – Chương 11

Thắng giật mình ông chủ của mình. Anh ấy bị mất trí nhớ chứ chắc là không phải bị đần đi, vẫn còn biết đối thủ của mình là nhà họ Uông?

 

Vậy là để Quang Đạt không nhận nhầm người xấu thành người tốt, Thắng lập tức đem năm đời tổ tông của Uông gia đào lại, mọi chi tiết ân oán với Đào gia cũng không sót thứ gì…

 

Anh ta còn cẩn thận đưa tới một bức ảnh: “Sếp nhớ rõ chưa, đây chính là Uông Kinh Giang nhé!”

 

“Ừ.” Quang Đạt lạnh nhạt đáp.

 

Cứ nhớ tới hành muốn bảo vệ Thùy Linh của ta tại bữa tiệc, lại thấy khó chịu.

 

“Cậu đi việc đi!” Anh ban ra mệnh lệnh đuổi người. 

 

Thắng nhanh chóng đánh bài chuồn.

 

Người đàn ông ngồi sau bàn việc suy nghĩ về chuyện của và Thùy Linh. Nghĩ cả tới mối quan hệ với bà Vân và Ái Xuyên. 

 

Một bên là , một bên là nghĩa.

 

Anh thích Thuy Linh, ta cũng rất khao khát nhận thương của mẹ, nỗi khát khao này chỉ những người thiếu cảm như mới thực sự hiểu . Anh cũng không ghét Ái Xuyên, đây chính là người thân ở bên suốt những năm tháng tuổi trẻ, khi mẹ bỏ đi, Ái Xuyên là người thân thiết nhất. Nếu như không bỏ sang Mỹ để thực hiện ước mơ vào Hollywood thì có lẽ bây giờ hai người đã là một gia đình.

 

Chỉ là tất cả đã là quá khứ. Cái thời khắc Ái Xuyên bỏ rơi , cũng chẳng khác gì bà Vân lúc đó. Tổn thương ấy chẳng bao giờ lành nổi. Hết là hết.

 

“Cộc, cộc, cộc!” Tiếng gõ cửa đều đều vang lên.

 

“Vào đi!” 

 

Cô bé thư ký đi vào, nhỏ nhẹ xin phép: “Thư sếp, bà Tạ muốn lên gặp ạ!”

 

Quang Đạt suy nghĩ một chút liền đồng ý.

 

Cửa khép lại, người đàn ông vội mở tủ lấy ra tấm băng trùm kín đầu. Bà Vân đi vào, thấy bộ dáng bệnh tật của con trai thì đau lòng không thôi.

 

“Sao con không ở bệnh viện chạy tới đây gì? Con không nhớ, bị người ta lừa thì sao, mau về nghỉ ngơi để nhanh chóng bình phục.”

 

"Có chuyện gì không?” Anh lạnh lùng hỏi.

 

"Đạt, thái độ của con như là ý gì?” Bà Đào như mếu: “Con vẫn không nhớ mẹ sao? Mẹ con chúng ta rất thân thiết.”

 

Quang Đạt thầm mỉa mai cho sự thân thiết này, tuy bề ngoài vẫn tỏ ra thản nhiên hỏi: “Bà tìm tôi có chuyện gì?”

 

 “Con…” Bà Vân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn việc của : “Được rồi, không biết con giả vờ hay thật, có chuyện này mẹ muốn hỏi con. Mẹ nghe con kia thừa hưởng khối tài sản lớn của ông già nhà nó. Hai đứa là vợ chồng, quyền thừa kế không thể không chia.”

 

Quang Đạt cau mày tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Muốn nhằm vào cổ phần Đào Gia của ấy. Thôi đi, để ấy yên.”

 

“Đến giờ con vẫn còn bảo vệ nó. Con không nhớ ba năm qua nó thế nào sao? Chính là một đứa vô dụng, vừa mới trưa nãy còn đánh Ái Xuyên sưng cả mặt kia kìa.”

 

“Đánh nhau?”

 

"Đúng , con về mà xem Ái Xuyên. Con bé vẫn còn hoảng sợ đấy. Con ranh kia càng ngày càng quá đáng, nhà họ Tạ có đứa con dâu như đúng là xấu hổ.”

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...